Chuyện như vậy chỉ cần đã làm một lần, sẽ có loại cảm giác thực chi như tủy, cả ngày ngươi đều muốn chuyện kia, tưởng tượng thấy lọai khoái cảm mà nó mang đến, tưởng tượng thấy điên cuồng khi đắm chìm trong loại khoái cảm này. Liễu Linh Lợi chính là như vậy, mặc dù nàng cũng biết lúc đó thất thân là vạn bất đắc dĩ, sau này cũng rõ ràng hoàn toàn là bởi vì Vũ Kiếm Phi giở trò, bỏ xuân dược vào trong chai nước uống. Nhưng thật sự giữa nàng và Tô Mộc đã thành hảo sự, chuyện như vậy cũng không thể ai có thể phủ nhận.
Nghĩ đến Tô Mộc đang ở trong phòng làm việc, đang thương lượng cái gọi là vấn đề nhân sự, tâm tình Liễu Linh Lợi liền bắt đầu trở nên phập phồng.
Tên sắc lang này thật sự cho rằng kéo quần lên là có thể không nhận người sao?
Tại sao hắn có thể như vậy!
Thời gian dài như vậy tại sao cũng không gọi cho tôi một cú điện thoại, gửi tới một tin nhắn?
...
Ý niệm ngổn ngang như vậy dâng lên trong đầu Liễu Linh Lợi, nàng hoàn toàn không nghĩ tới, chính là lúc này mình và Tô Mộc mới tách ra bao lâu, tại sao mình có thể cứ suy nghĩ linh tinh đến những thứ này. Không thể nói tại sao, Liễu Linh Lợi thật sự chưa bao giờ ghi hận với Tô Mộc, nàng chỉ căm hận một người, chính là Vũ Kiếm Phi. Nếu như không phải vì tên bại hoại này…, nàng cũng không thể lưu lạc thành như vậy.
Thời gian trôi qua rất nhanh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702345/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.