Nụ cười lúc trước là giả dối!
Câu chuyện lúc trước cũng là che giấu!
Vẻ thờ ơ lúc trước chính là làm bước đệm cho một kích hiện tại.
Lúc này mặc dù trên mặt Tô Mộc vẫn treo nụ cười nhu hòa, nhưng trong mắt đám người ở Phong Yên trấn, đã biến thành loại mãnh thú hồng thủy, không ai có thể nghĩ đến, người như Tô Mộc có thể toát ra loại hơi thở lạnh thấu xương như thế. Không cần đến lời nói kinh thiên động địa, thậm chí ngay cả vỗ bàn cũng không có, nhưng chính vẻ bình tĩnh của Tô Mộc càng làm cho người ta khiếp sợ.
Cho dù là lão hồ ly như Lưu Hán Đông, khi nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Mộc, trong lòng cũng không khỏi run lên. Vị huyện trưởng trẻ tuổi này thật sự không đơn giản, tôi không nói xử lý như thế nào, tôi chỉ muốn nhận được giải thích từ các người. Về phần các người giải thích như thế nào, tôi bất kể. Nhưng nếu như giải thích của các người không đủ sức thuyết phục, thì tốt nhất nên thành thật một chút.
– Tô huyện trưởng, chuyện là như vậy, bọn Dương Hiểu Lượng là một bộ phận do Phong Yên trấn chúng tôi thành lập, tên là tiểu tổ điều tra giám sát thị trường, chính là để phòng ngừa những chuyện làm nhiễu loạn trật tự thị trường phát sinh. Có lẽ trong số bọn họ tồn tại vấn đề tác phong làm việc thô lỗ, nhưng tôi bảo đảm, bộ phận này tuyệt đối cần thiết...
Giải thích của Lưu Hán Đông thật sự khiến cho Tô Mộc mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702344/chuong-1107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.