Chết đạo hữu bất tử bần đạo!
Sợ cái cầu!
Khi ý nghĩ này rất nhanh chiếm lĩnh đầu óc Hoàng Hùng Nhất, hắn chuẩn bị đánh cuộc một lần. Dù sao việc hôm nay dù có được yểm trợ cũng không khả năng thành công. Chẳng những không thành công, nếu thật sự chọc giận Tô Mộc, tuyệt đối sẽ bắt hắn ngay tại chỗ. Nếu là như thế còn không bằng liều mạng một lần, nói không chuẩn còn có cơ hội nổi danh.
Tô chủ tịch, kỳ thật trên huyện ủy cũng không có truyền đạt mệnh lệnh thông tri, là cuộc họp gì tôi cũng không biết. Tất cả đều do Đường bí thư cùng Văn trưởng trấn nói cho tôi nghe, sau đó đã đi.
Hoàng Hùng Nhất cắn răng nói.
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người nhìn Hoàng Hùng Nhất biến thành nghiền ngẫm. Hoàng Hùng Nhất thật đủ can đảm, lời như vậy cũng dám nói ra. Chẳng lẽ không biết làm như vậy sẽ hoàn toàn đắc tội Đường Đường cùng Văn Sơn sao? Đắc tội một người còn chịu không nổi, huống chi là hai người. Nhưng nếu đổi lại là bọn họ, phỏng chừng sẽ làm như vậy. Dù sao nếu làm còn có con đường sống, chỉ cần ôm được chân Tô Mộc là được. Về phần hai người Đường Đường cùng Văn Sơn, thật không còn bao nhiêu cơ hội lưu lại trấn Thập Phương tiếp tục chấp chính.
Hồ nháo!
Tô Mộc quát:
Chỉ bằng vào lời nói như vậy thì đã tự tiện rời đi trong giờ làm việc, là ai cho bọn họ quyền lực như thế? Còn nữa, thư ký của tôi đã gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2702262/chuong-1067.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.