Chương trước
Chương sau
Trên thế giới này có một loại người gọi là mạo xưng trang hảo hán, người như vậy thật sự rất đáng buồn. Nhưng mấu chốt là, trước khi bị vạch mặt, ngươi lại không biết mình có thể trở thành hảo hán hay không. Chính vì vậy ngươi sẽ có loại kích động muốn thử, nhưng đôi khi hậu quả mang tới rất kinh người.

Dương Bách Kỳ làm sao cũng không nghĩ tới, buổi trưa hôm nay, mình lại gặp phải một màn như vậy.

Hơn nữa phải biết rằng, đây là dưới tình huống không uống rượu, nếu động đến rượu…, Dương Bách Kỳ đoán chừng không còn sức mà khóc.

Chẳng qua lần này Dương Bách Kỳ có thể chịu được.

– Phó chủ nhiệm Dương, thật sự là ngài mời khách sao?

Sau khi liên tục từ chối, Dương Bách Kỳ vẫn kiên trì muốn mời khách, cho nên sau khi mọi người ngồi xuống, trên mặt Phương Vân Hà liền lộ ra nụ cười hỏi. Theo câu hỏi của nàng, những người còn lại cũng nhìn về hướng Dương Bách Kỳ.

Bị nhiều người nhìn như vậy, cho dù không muốn mời khách, hiện tại Dương Bách Kỳ cũng chỉ có thể gật đầu, nếu không còn gì là thể diện?

Mặc dù thể diện của Dương Bách Kỳ đã rơi xuống không ít trong phòng giám sát tỉnh ủy. Nhưng nếu có thể thông qua phương thức như thế nhặt lên một ít, dù sao cũng là chuyện tốt.

– Đúng, tôi mời khách, mọi người muốn ăn cái gì cứ tùy ý gọi, đừng khách khí. Sau này chúng ta xem như cùng chiến đấu trong cùng chiến hào, cho nên bữa cơm này mọi người không cần khách khí với tôi.

Dương Bách Kỳ vung tay lên hào sảng nói.

– Thật sự là không cần khách khí sao?

– Dĩ nhiên!

– Tốt lắm, vậy tôi sẽ gọi món, nói ra, tôi vừa yêu vừa hận hội sở Đế Hào này, yêu là vì thức ăn ở đây thật sự rất ngon. Nhưng hận vì giá tiền ở đây cũng rất đắt đỏ. Hiếm khi được Phó chủ nhiệm Dương mời khách, tôi nhất định phải ăn cho no bụng.

Phương Vân Hà vừa nói vừa bắt đầu gọi món.

Những lời như vậy từ trong miệng Phương Vân Hà nói ra, rất tự nhiên, không hề lúng túng.

Dương Bách Kỳ cũng biết thức ăn ở Đế Hào đắt đỏ, nhưng có thể đắt đến mức nào? Hôm nay hắn cũng chuẩn bị lấy ra một phần ba tiền lương tháng, không tin không lấy lại được thể diện. Nghĩ tới những người trước mắt này đều muốn nhận thịnh tình của mình, Dương Bách Kỳ không khỏi cảm thấy tự hào.

Mặc dù Dương Bách Kỳ là một thần giữ của, nhưng cũng biết lúc nào nên tiêu tiền.

Những người còn lại nhìn Tô Mộc, Tô Mộc vẫn ung dung hút thuốc:

– Nếu là phó chủ nhiệm Dương mời khách, vậy thì đừng khách khí. Muốn ăn cái gì mọi người cứ gọi, về phần tôi ăn cái gì cũng được. Nhưng Văn Thắng à, tôi hết thuốc rồi, cậu ra ngoài mua cho tôi một gói thuốc lá đi.

– Vâng!

Hoạt Văn Thắng vừa nói vừa đứng dậy.

Nhưng Dương Bách Kỳ làm sao để cho Hoạt Văn Thắng đi mua, có chút tức giận nhìn Tô Mộc nói:

– Phó chủ nhiệm Tô, đây là ngài không nể mặt tôi rồi, nếu là tôi mời khách. Như vậy rượu thuốc dĩ nhiên cũng để tôi lo. Vì là buổi trưa nên chúng ta không thể uống rượu, nhưng thuốc lá vẫn phải hút. Gọi một cây thuốc Trung Hoa đi, phục vụ, mang lên cho chúng tôi một cây thuốc Trung Hoa đi.

– Vâng!

Phục vụ gật đầu nói.

– Vậy thì cảm ơn nhé.

Tô Mộc không từ chối.

Thấy Tô Mộc ngầm đồng ý, trình độ gọi món ăn của bọn Trương Chí Long thật sự tăng lên. Bọn họ gọi món ăn, quy luật rất đơn giản. Chỉ chọn loại đắt nhất chứ không gọi loại ngon nhất. Chỉ cần là những thứ gì đắt tiền nhất viết trên thực đơn, đều gọi một phần. Dương Bách Kỳ ở bên cạnh nghe, càng nghe càng cảm giác có cái gì không đúng. Lúc này mới gọi đồ ăn cho ba người, giá tiền thức ăn trên bàn đã tăng lên đến hai nghìn.

Hai nghìn!

A, các ngươi không ăn những tôm hùm tổ yến cá muối thì sẽ gặp người chết à? Còn muốn ăn cho nhanh lớn sao? Ăn chết các ngươi!

Nhưng Dương Bách Kỳ lại không thể nói cái gì, ai bảo lúc trước hắn mạnh miệng như vậy, nếu lúc này thu hồi, thật sự là mất hết thể diện. Nhưng hắn sờ túi tiền, trong lòng nghĩ đến, cũng may hôm nay ra ngoài cầm theo sáu ngàn, có lẽ cũng đủ sao? May là mình thông minh, buổi trưa không có cách nào uống rượu, nếu không sáu ngàn này thật sự không đủ.

Đáng chết chính là mình còn không cầm chi phiếu ra ngoài, ai cũng biết Dương Bách Kỳ bị vợ quản rất nghiêm, lần này có thể cầm sáu ngàn ra ngoài, đã là dùng quỹ riêng của hắn rồi. Nếu nhiều hơn nữa, hắn thật sự phải đi mượn tiền.

Đừng gọi những thứ đắt tiền nữa!

Giống như cố ý muốn làm khó Dương Bách Kỳ, khi Dương Bách Kỳ đang nghĩ như vậy, tờ thực đơn lại rơi xuống tay Phan Đóa Nhi. Phan Đóa Nhi là ai? Đó là người thường xuyên trà trộn ở nơi này, dĩ nhiên biết làm thế nào gọi thức ăn ngon nhất. Sau khi nàng nhìn lướt qua các món ăn đã gọi, trên mặt mỉm cười.

– Vậy tôi gọi mớn đây, món này, món này, món này…Mang hết lên cho tôi!

– Vâng!

Người phục vụ nở nụ cười như hoa.

Người phụ vụ thật sự rất kích động, đây đúng là một bàn tiêu tiền như nước, chỉ riêng cô gái này gọi món đã vượt qua hai nghìn. Ba món ăn cô ta gọi không chỉ đắt, nguyên liệu cũng rất hiếm có.

Gọi đi, gọi đi, cứ tiếp tục gọi đi!

Trái tim Dương Bách Kỳ bắt đầu rỉ máu!

Làm một thần giữ của tiêu chuẩn, Dương Bách Kỳ có một bản lĩnh đặc biệt, đó chính là rất nhạy cảm với những con số. Vừa rồi khi hắn lật xem thực đơn, đã ghi nhớ tất cả món ăn đắt đỏ trong đầu, cho nên khi bọn Phan Đóa Nhi gọi thức ăn, giá tiền trên bàn đã đạt đến trình độ nào, Dương Bách Kỳ cũng biết. Chính bởi vì biết, cho nên đau lòng.

Tô Mộc ngồi bên cạnh, nhìn cảnh bọn Phan Đóa Nhi gọi thức ăn, không thể tức cười. Chuyện này có thể trách ai? Phải biết rằng trước khi bắt đầu, bọn họ đều liên tục nói muốn chia sẻ, là Dương Bách Kỳ ngươi không muốn như vậy. Hiện tại cũng đừng trách người ta độc ác, nhưng Tô Mộc cũng biết bọn Phan Đóa Nhi sở dĩ làm như vậy, đơn giản là muốn cho thấy lập trường.

Chỉ có điều thủ đoạn như vậy có chút cực đoan, nhưng Tô Mộc cũng rất thích thú.

Dương Bách Kỳ dù sao cũng là bên đối địch, đối đãi với địch nhân, thái độ của Tô Mộc luôn rất quyết đoán: đánh ngã hắn!

Cuối cùng cũng gọi xong thức ăn!

Chỉ có điều sau khi gọi xong Dương Bách Kỳ cảm giác đứng ngồi không yên, bởi vì tính toán sơ lược, số món ăn trên bàn cộng thêm thuốc lá và đồ uống … đã vượt qua sáu ngàn không nói, thậm chí tăng lên đến tám ngàn. Hơn nữa những món ăn này mặc dù nhìn rất phong phú, nhưng đều rất ít, thật sự không thể lót dạ, cho nên nếu không đủ, còn phải gọi tiếp.

Điều này thật sự khiến Dương Bách Kỳ hết chỗ nói!

Bây giờ phải làm sao?

Đây là các người liên hợp muốn hại tôi?

Hơn tám nghìn một bữa cơm, bình thường các người đều ăn ở chỗ này sao?

Đây là còn không uống rượu!

Dương Bách Kỳ hiện tại càng có cảm giác, hắn bắt đầu hoài nghi, lẽ nào mình nghe theo lời Tôn Mộ Bạch đến phòng giám sát tỉnh ủy tiến hành gây rối loạn có phải là lựa chọn sai lầm hay không. Bởi vì tình hình trước mắt đã có thể nói rõ vấn đề, Tô Mộc rất được nhân tâm. Mình đã đến chậm một bước, nếu có thể đến sớm hơn một chút, không chừng vẫn có thể thay đổi tình huống.

Nhưng Dương Bách Kỳ cũng biết mình đã không còn bất kỳ đường lui, nếu như không thể làm gì được Tô Mộc, đừng nói là giữ được vị trí hiện tại, cho dù muốn trở về cũng đừng nghĩ đến.

Đây chính là thực tế của Dương Bách Kỳ!

– Nào, chúng tôi lấy đồ uống thay rượu, chúc mừng Phó chủ nhiệm Dương đến phòng giám sát chúng ta chỉ đạo công việc.

Tô Mộc nâng chén lên cười nói.

– Đúng vậy, hoan nghênh Phó chủ nhiệm Dương!

– Phó chủ nhiệm Dương, đa tạ ngài đã chiêu đãi!

Trong tiếng hoan hô chúc mừng, trong lòng Dương Bách Kỳ cảm giác khóc không ra nước mắt. Nếu sớm biết như vậy, tôi đã lấy thêm ít tiền tới đây. Không được, hôm nay tuyệt đối không thể mất hết thể diện, bữa cơm này là tôi mời, những thức ăn này trước kia tôi cũng có cơ hội ăn, nếu đã gọi rồi, vậy tôi phải ăn nhiều một chút.

Tại sao à! Tiền của tôi gọi món ăn, nếu không ăn miếng nào, chẳng phải tôi thiệt thòi lớn rồi!

Nghĩ tới đây, Dương Bách Kỳ cũng bắt đầu buông thả, chỉ cần là món ăn chuyển tới trước người hắn, đôi đũa của hắn tựa hồ đều không dừng lại, ra sức gắp bỏ vào miệng. Nhìn thấy màn này, những người còn lại cũng không khỏi bất đắc dĩ nhíu mày, ngươi làm gì vậy, không thể bởi vì ngươi mời khách, mà ngươi có thể ăn uống thả phanh như vậy?

Nếu tất cả món ăn, đều bị ngươi ăn hết, vậy chúng tôi ăn cái gì?

Chính yếu nhất chính là, ngươi ăn như vậy, chẳng lẽ không sợ đau bụng sao? Ăn nhanh như vậy, còn nuốt cả quả táo, hơn nữa nơi này còn có rất nhiều món ăn hỗn tạp. Phó chủ nhiệm Dương, bụng dạ ngài cũng tốt thật!

Không thể trọng dụng!

Tô Mộc nhìn động tác hiện tại của Dương Bách Kỳ, trong lòng âm thầm kết luận. Người như vậy, đáng đời bị ướp lạnh, người như vậy nếu ngồi đến vị trí hiện tại, tuyệt đối là có vấn đề.

– Phó chủ nhiệm Dương, ngài cũng biết, thành phố Cổ Lan gần đây xuất hiện vấn đề, ngay cả hệ thống giáo dục cũng loạn thu phí. Chuyện này đã kéo dài rất lâu, không thể tiếp tục được nữa. Căn cứ vào chỉ thị của lãnh đạo tỉnh ủy, tôi vốn định qua đó, nhưng bởi vì tạm thời có chút việc. Cho nên, Phó chủ nhiệm Dương, ngày mai ngài có thể dẫn đội đến thành phố Cổ Lan trước không?

Tô Mộc nói.

– Có thể, dĩ nhiên có thể!

Dương Bách Kỳ vội vàng gật đầu.

Đây chính là cơ hội tốt!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.