Chương trước
Chương sau
Khu cao tân Cổ Lan thị do ai xây dựng? Đương nhiên là Thiệu Khôn. Người nào cũng biết Thiệu Khôn là người sáng lập khu cao tân, nếu không có hắn, sẽ không có khu cao tân hiện tại. Nhưng cho dù là Thiệu Khôn cũng rất rõ ràng khu cao tân ở trong tay mình suy bại bao nhiêu. Lúc trước chỉ là vì đi theo thủy triều cho nên mới thành lập, ai ngờ sẽ biến thành tiếc nuối trong nhân sinh của hắn.

Lúc trước Thiệu Khôn cũng không phải hoàn toàn dựa vào chiến tích xây dựng khu cao tân mà được đề bạt đi lên, dù sao việc lựa chọn cán bộ cấp phó tỉnh cũng phải trải qua vô số thủ tục khó khăn không ít. Cả một đất nước lớn như vậy, có bao nhiêu cán bộ cấp phó tỉnh? Người có thể ngồi vào vị trí này, không có ai là người đơn giản.

Nhưng nếu như có ai có thể đem khu cao tân phát triển lên, Thiệu Khôn tuyệt đối ủng hộ!

Đây cũng là vì sao lúc trước Mai Ngự Thư bị kéo xuống mà Thiệu Khôn lại không có ý kiến. Cho dù lần này Bạch Vi Dân bị điều đi khỏi, Thiệu Khôn cũng chỉ có chút tiếc nuối mà không ra tay. Xét tới cùng là vì khu cao tân có thân ảnh của Tô Mộc, mà Tô Mộc đã làm gì? Tô Mộc dùng bổn sự của mình sáng tạo bộ dáng hiện tại cho khu cao tân, điều này chẳng khác gì đem nỗi tiếc nuối duy nhất trên người Thiệu Khôn giúp hắn hủy diệt.

Thiệu Khôn làm sao không vui mừng?

Hiện tại chuyện Thiệu Khôn đang nghĩ chính là, chỉ cần khu cao tân phát triển tốt đẹp, hắn tuyệt đối mạnh mẽ ủng hộ. Thiệu Khôn biết, chỉ khi nào khu cao tân phát triển, địa vị của hắn mới càng thêm kiên cố. Quyền nói chuyện ở trong tỉnh cũng sẽ ngày càng nặng, dù sao là hắn sáng lập khu cao tân, đây là sự thật mà không có ai có thể xem nhẹ.

Trước kia không dám đề cập tới khu cao tân, hiện tại luôn bắt bên miệng, trước sau khác biệt dù chính bản thân Thiệu Khôn cũng rõ ràng cảm giác được.

Cho nên mới có cuộc điện thoại hôm nay!

Tô Mộc, cậu làm tốt lắm!

Câu nói đầu tiên của Thiệu Khôn vô cùng trực tiếp, lập tức làm cho Tô Mộc có chút không biết phải làm sao. Dù sao trước kia hắn chưa từng giao tiếp với Thiệu Khôn, không biết hắn là hạng người gì, nghe được lời nói của Thiệu Khôn, sau thoáng kinh ngạc Tô Mộc lập tức khôi phục thanh tỉnh.

Thiệu chủ tịch, đây là nhờ trước đó ngài đặt nền móng rất tốt, nếu không có ngài tạo xuống trụ cột, khu cao tân muốn phát triển thành như vậy quả quyết là không khả năng!

Tô Mộc cười nói.

Thật là một người hiểu biết a!

Thiệu Khôn nghe được lời nói của Tô Mộc, cũng cảm giác trong lòng thật thống khoái. Lời này nói ra quả thật nói tới tận đáy lòng Thiệu Khôn. Điều này cũng ý nghĩa Tô Mọc không hề nghĩ chiếm đoạt công lao một mình, thời khắc mấu chốt vẫn nghĩ tới hắn. Như vậy xem ra mình có chút lòng dạ hẹp hòi, sớm nên đi khu cao tân thị sát, tỏ rõ thái độ ủng hộ của mình, xem như cung cấp chút thái độ ủng hộ Tô Mộc.

Nếu hắn làm như vậy, chuyện hôm nay còn phát sinh sao?

Đúng vậy, Thiệu Khôn gọi cuộc điện thoại kia là vì chuyện Trình Vĩ tới khu cao tân nháo sự. Hiện tại cả internet đang đưa tin tức này, chủ yếu chính là Thiệu Khôn cũng có người trong Cổ Lan thị, vì vậy nhanh chóng biết tình huống. Chính vì đã biết cho nên hiện tại Thiệu Khôn cảm thấy có chút phẫn nộ. Trình Vĩ, hắn muốn gây trở ngại cho khu cao tân sao?

Ha ha!

Thiệu Khôn cười to nói:

Tiểu Tô a, cậu đừng nói như vậy, khu cao tân có thể phát triển như bây giờ cũng nhờ công lao ban lãnh đạo hội quản ủy, cũng là do bổn sự chơi kinh tế của cậu mạnh mẽ. Ai không biết tiểu Tô cậu là môn sinh đắc ý của Ngô lão đây, người như cậu nếu sớm tới khu cao tân, nói không chuẩn nơi đó đã sớm lấy xuống chiếc mũ nghèo khó.

Thiệu chủ tịch, ngài nói quá lời.

Tô Mộc vội vàng nói.

Không quá lời, tôi nói thật. Sao vậy, nghe nói chỗ cậu phát sinh một chút chuyện phiền toái? Có cần tôi hỗ trợ hay không? Cậu cũng biết, tôi từ khu cao tân đi ra, cảm tình rất sâu đâu.

Thiệu Khôn ám chỉ.

Thiệu chủ tịch, nơi này đích thật đã xảy ra một sự tình, nhưng chuyện này đã được giải quyết, sau đó thành phố sẽ mời dự họp thường ủy. Kết quả cuối cùng như thế nào, tới lúc đó tôi sẽ hội báo với ngài. Nhưng mà Thiệu chủ tịch, nếu ngài là cán bộ từ khu cao tân đi ra, ngài có thể suy nghĩ một chút, tới chỗ chúng tôi điều nghiên được không? Cũng có thể nhìn xem tình huống phát triển hiện giờ của khu cao tân?

Tô Mộc nói.

Không thành vấn đề!

Thiệu Khôn lập tức đáp ứng.

Vậy thì tốt quá!

Tô Mộc cười nói.

Hai người hàn huyên thêm vài câu, sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, nụ cười trên mặt càng tràn đầy. Thật không ngờ Thiệu Khôn gọi điện tới, nếu có Thiệu Khôn ủng hộ, tin tưởng chuyện này sẽ thuận lợi giải quyết, cho dù sau này khu cao tân muốn phát triển tuyệt đối sẽ không bị trở ngại. Chỉ vì điều này dù muốn Tô Mộc nói thêm vài câu khen ngợi Thiệu Khôn cũng không thành vấn đề.

Lý tổng, Trịnh tổng, không còn việc gì mọi người về đi, hiện tại tôi phải tới thành ủy, có sự tình gì buổi tối nói sau.

Tô Mộc cười nói.

Vậy tối nay gặp lại, vừa lúc chúng tôi có việc tìm cậu tâm sự.

Trịnh Mục nói.

Được, vậy tôi đi trước!

Tô Mộc gật đầu nói.

Dù sao không còn người ngoài, Tô Mộc cũng không cần che giấu. Nhóm người Lý Nhạc Thiên xoay người rời đi, đều tự đi làm việc của mình.

Khi nơi này chỉ còn lại người của hội quản ủy, ánh mắt Tô Mộc đảo qua, lạnh nhạt nói:

Bởi vì tôi phải đi dự thính hội nghị thường ủy, như vậy chúng ta mở một cuộc họp ngắn gọn đơn giản ở đây. Thừa dịp mọi người đều có mặt, tôi đem sự tình hôm nay nói ra, đồng thời cũng điều chỉnh quy hoạch công tác của các vị thêm lần nữa.

Muốn điều chỉnh công tác sao?

Nghe được lời nói của Tô Mộc, trong bốn phó chủ nhiệm hội quản ủy có hai người không biết phải làm sao, chính là Thượng Minh cùng Trần Nhất Chu. Thượng Minh là do Bạch Vi Dân đề bạt, tuy hiện tại đứng bên Tô Mộc nhưng hắn cũng không dám cam đoan Tô Mộc sẽ trọng dụng hắn. Mà Trần Nhất Chu càng đơn giản, đoạn thời gian trước hắn luôn nhảy tới nhảy lui, vốn cho rằng Tô Mộc sẽ bị điều đi, nhưng hiện tại không có nửa điểm tin tức, điều này làm cho hắn thật lo sợ bất an.

Nếu thật sự phải điều chỉnh, Trần Nhất Chu tuyệt đối đứng đầu.

Mà sự thật chứng minh suy đoán của hắn là chính xác, theo Tô Mộc điều chỉnh phân công, sắc mặt Trần Nhất Chu ngày càng khó xem, nhưng hắn vẫn nhẫn nhịn, ai bảo Tô Mộc hoàn toàn có quyền lực này. Hơn nữa nói sâu hơn, công tác về Đỉnh Dương Khí Phối đều do Trần Nhất Chu phụ trách, hiện tại xí nghiệp kia gây ra chuyện như vậy, hắn có thể chối bỏ trách nhiệm sao?

Đỗ phó chủ nhiệm, từ giờ trở đi anh toàn diện phụ trách công tác mời đầu tư trong khu cao tân, khai thông cùng các xí nghiệp, giải quyết các vấn đề trong việc xây dựng các công ty xí nghiệp…Tóm lại, trong phương diện mời đầu tư anh chẳng những chịu trách nhiệm, còn phụ trách giải quyết tốt mọi hậu quả, đây là công tác chủ yếu của anh.

Tô Mộc đạm nhiên nói.

Hiểu được!

Đỗ Liêm gật đầu đáp.

Phân công như vậy, Đỗ Liêm lập tức trở thành người có địa vị đứng sau Tô Mộc trong khu cao tân. Nhưng người nào cũng biết Đỗ Liêm xứng đáng. Từ khi hắn được điều qua đây, thái độ cùng tác phong trong công việc của hắn ai cũng hiểu rõ ràng. Vậy cũng chưa tính, chủ yếu là Đỗ Liêm là người của Tô Mộc, nhìn xem thủ đoạn làm việc của người ta là có thể biết người ta lợi hại.

Nếu đổi lại là bọn họ, họ cũng sẽ làm như Tô Mộc!

Thanh âm của Tô Mộc thật bình tĩnh, chậm rãi phân phó công tác cho mọi người, bốn phó chủ nhiệm nghe được tiếng của hắn nhịn không được run lên. Bởi vì họ cảm nhận được vẻ nghiêm túc của Tô Mộc, biết hắn tuyệt đối không phải đang nói đùa.

Nếu ai dám làm trái lời của hắn, nhất định xong đời!

Hội quản ủy được thành lập vì khu cao tân, tôi hi vọng các vị thật sự thực hiện chức trách của mình. Chuyện như hôm nay, tôi mặc kệ trước đó các vị có biết hay không, cũng không quản các vị có bị ảnh hưởng hay không, không quan tâm các vị nhìn vào mặt mũi của tôi mà đứng sang một bên, các vị đều nghe rõ ràng, tôi hi vọng đây là lần cuối cùng. Nếu chuyện như vậy còn phát sinh lần nữa, ai nhận được thông báo còn chưa đi qua, đi qua rồi lại không ra mặt, tự gánh lấy hậu quả!

Đỗ Liêm thật rõ ràng Tô Mộc đã tức giận. Không nói đâu xa, chuyện hôm nay hắn biết mình sai lầm, làm việc có chút không chu đáo, nên thừa nhận lỗi lầm thì phải thừa nhận.

Tô Mộc nói xong liền dẫn Trương Quan Trung rời đi.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, đều tự tản ra. Có đôi khi có một số việc trong lòng hiểu rõ nhưng không khả năng đặt lên mặt bàn công khai giải quyết.

Tòa lầu ủy ban tỉnh Giang Nam, bên trong một văn phòng làm việc.

Thiệu Khôn buông điện thoại, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn. Từ ban đầu gọi điện thăm dò, cho tới bây giờ đối với biểu hiện của Tô Mộc vẫn làm hắn thật thỏa mãn. Nhất là ban đầu Tô Mộc khen ngợi việc hắn thành lập khu cao tân cho tới việc mời hắn đi thị sát, làm cho Thiệu Khôn cảm thấy thật thư tâm. Với tuổi tác của Tô Mộc có thể ngồi lên vị trí kia, quả nhiên không phải người đơn giản.

Nếu đổi lại là hắn, tuyệt đối cũng sẽ ủng hộ!

Tô Mộc, Tô Mộc…

Thiệu Khôn lẩm bẩm, đảo qua lý lịch của Tô Mộc đặt trên bàn, trong mắt lướt qua vẻ kiên định, lập tức cầm điện thoại gọi ra ngoài.

– Tiểu Lương, cậu vào phòng một chút!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.