Chương trước
Chương sau
Người một khi xui xẻo, uống ngụm nước lạnh cũng bị tắc răng. Trình Vĩ vốn nghĩ phiền phức hiện tại đã đủ đau đầu, ai ngờ còn chưa đợi hắn suy nghĩ cẩn thận làm sao giải thích với Tô Mộc, bên tai lại truyền tới tiếng bước chân.

Thân ảnh vừa xuất hiện trước mắt lập tức khiến Trình Vĩ cảm thấy ngày tận thế đã tới. Bởi vì người dẫn đầu chính là Lý Hưng Hoa, đi theo bên cạnh còn có thư ký trưởng bí thư thành ủy Hoàng Lam, ngoài ra còn có cục trưởng cục công an thành phố Đỗ Dã. Mà ánh mắt của họ nhìn hắn thật lạnh lùng, lạnh lùng tới mức làm Trình Vĩ có cảm giác kinh hãi đảm chiến.

Không xong, lần này thật sự là đâm thiên!

Tề Sơn Dương a Tề Sơn Dương, lần này lão tử thật sự bị mày hại thảm. Mày không phải nói sau lưng còn có người sao? Lời hứa của mày đâu? Mày không phải nói gặp thời điểm mấu chốt Trầm Tiểu Thụ sẽ đứng ra sao? Hiện tại Trầm Tiểu Thụ ở nơi nào? Cho dù hắn có đứng ra, vậy có thể làm sao? Chẳng lẽ hắn dám gọi nhịp với Lý Hưng Hoa sao? Lý Hưng Hoa chính là cán bộ thực quyền cấp chính sở, nếu va chạm với hắn, Trầm Tiểu Thụ tuyệt đối không chịu nổi.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây?

Trình Vĩ nghĩ lại hành động lần này hoàn toàn là do bản thân làm việc riêng tư, là muốn dựa vào phương thức này lấy lòng Triệu Thiên Hoa. Hiện tại Triệu Thiên Hoa còn không biết hắn làm như vậy, quả quyết sẽ không hỗ trợ. Nếu không hỗ trợ, chính hắn phải làm sao bây giờ?

Lý bí thư!

Ngay khi Trình Vĩ còn đang cân nhắc, Tô Mộc đã đi tới chào hỏi. Lý Hưng Hoa gật gật đầu, ánh mắt đảo qua toàn trường, trên mặt không hề có chút cảm xúc, nhưng người nào cũng biết hắn có thể cao hứng mới là lạ.

Tô Mộc, đã xảy ra chuyện gì?

Lý Hưng Hoa lạnh nhạt hỏi.

Là như vậy…

Khi Tô Mộc đơn giản đem sự tình thuật lại một lần, Lý Hưng Hoa đã xoay người nhìn Trình Vĩ:

Đồng chí Trình Vĩ, lời của Tô Mộc đều là sự thật sao?

Việc này…Lý bí thư, ngài nghe tôi giải thích, kỳ thật việc này…

Trình Vĩ vừa định giải thích, lại bị Lý Hưng Hoa trực tiếp cắt đứt, lạnh nhạt nói:

Đồng chí Trình Vĩ, có gì nói đó, đừng cố gắng nói sang chuyện khác, tôi hỏi ông, lời vừa rồi của Tô Mộc đều đúng hay không? Ông làm việc như thế này sao? Ông nói cho tôi nghe một chút, rốt cục Lý thị ngu nhạc đã không tuân theo quy định ở chỗ nào? Nếu tôi nhớ không lầm, đừng nói là cổ tháp Già Nam, lúc trước trong bản đồ quy hoạch mười tám cảnh điểm trong khu cao tân cũng đã giao cho Lý thị ngu nhạc đảm nhiệm trang hoàng sửa chữa. Đúng không?

Đúng!

Trình Vĩ chua xót gật đầu.

Như vậy xem ra ông cũng biết tình hình thực tế, nếu đã biết vậy ông nói cho tôi nghe một chút đi, cục xây dựng đang làm gì vậy? Vì sao nói Lý thị ngu nhạc không tuân theo quy định xây dựng đây?

Lý Hưng Hoa bình tĩnh nói.

Càng bình tĩnh, khi chân chính bùng nổ, bão táp sẽ càng thêm mãnh liệt!

Lý bí thư, tôi…tôi là vì tin tưởng lời nói của Tề Sơn Dương cho nên mới làm ra chuyện này, tôi thừa nhận công tác của chúng tôi có chỗ sơ sẩy. Lý bí thư, đúng vậy, tôi là bị Tề Sơn Dương lừa bịp. Hắn nói nơi này là địa phương tồn tại tranh luận, làm cục trưởng cục xây dựng thành phố, tôi tự nhiên có nghĩa vụ tới đây xem xét. Dù sao Đỉnh Dương Khí Phối cùng là xí nghiệp của khu cao tân, cũng nên đối xử bình đẳng đúng không.

Trình Vĩ liếc mắt nhìn qua Tề Sơn Dương đột nhiên hô.

Thật là độc ác, lần này lại đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên người Tề Sơn Dương. Nếu tội danh này được chứng thật, Tề Sơn Dương còn muốn ở lại Đệ Nhất Kiến Thành chẳng khác gì nằm mộng! Dựa theo trạng huống hiện tại của Đệ Nhất Kiến Thành, nếu bắt giữ Tề Sơn Dương, tuyệt đối sẽ điều tra ra tình huống phạm pháp của hắn. Nếu tới lúc đó, Tề Sơn Dương thật sự phải vào lao ngục vượt qua nửa đời sau.

Tề Sơn Dương cam tâm sao?

Nếu đổi lại là việc khác, có lẽ hắn sẽ nhận thức. Nhưng chuyện như vậy hắn quả quyết không làm, vậy là ý gì? Trình Vĩ vì muốn chối tội, lại đem hắn đẩy xuống. Đúng vậy, là mình tìm hắn, nhưng hắn cũng không nên hãm hại mình đi? Đây là ai, là bí thư thành ủy a. Hắn ở trước mặt bí thư thành ủy bôi đen mình, mình còn có thể xoay người sao?

Lý bí thư, chuyện này là như vậy, kỳ thật việc này không giống như lời Trình Vĩ đã nói, không có quan hệ bao nhiêu với tôi. Đệ Nhất Kiến Thành phụ trách xây dựng Đỉnh Dương Khí Phối, lại không phải là người của Đỉnh Dương Khí Phối. Việc này là do Trầm Tiểu Thụ của Đỉnh Dương Khí Phối muốn đem nơi này chiếm dụng, sau đó đẩy ngã, cho nên mới liên hợp Trình Vĩ làm như vậy, tôi là vô tội!

Tề Sơn Dương lớn tiếng hô to lên.

Tề Sơn Dương, cậu?

Trình Vĩ lập tức cảm thấy đầu óc choáng váng.

Tề Sơn Dương, mày chính là thứ không não, có biết hay không mày nói ra lời này chính là lời mà Lý Hưng Hoa muốn nghe, hắn đang chờ đợi cơ hội như vậy, mày lại nói ra. Mày biết không? Đỉnh Dương Khí Phối là do Triệu Thiên Hoa dẫn vào, nếu bị tra xét xảy ra vấn đề, mặt mũi Triệu Thiên Hoa đặt đi đâu? Nếu mặt của hắn không có chỗ để xuống, tao nghĩ mày cách cái chết cũng không xa.

Thật là đồ con lợn!

Lý Hưng Hoa nhíu mày, lười nghe hai người cãi cọ:

Hoàng thư ký trưởng, chuyện này giao cho anh, nhất định phải đem người nháo sự hôm nay bắt về thẩm vấn, tuyệt đối không cho phép bọn hắn làm rối loạn hình tượng khu cao tân chúng ta. Trình Vĩ, tạm thời gác công việc trong tay, thông tri xuống, một giờ sau mời dự họp hội nghị thường ủy, đặc biệt thảo luận chuyện này.

Dạ!

Hoàng Lam gật đầu đáp.

Sắc mặt Trình Vĩ nhất thời xám như tro tàn!

Chỉ việc này còn muốn đưa ra hội nghị thường ủy thảo luận, nếu thật sự thảo luận còn đưa ra kết quả gì tốt sao? Triệu Thiên Hoa quả quyết sẽ không vì Trình Vĩ đắc tội toàn bộ ủy viên thành ủy Cổ Lan thị. Bởi vì việc mời đầu tư chính là đại sự hạng nhất trong Cổ Lan thị, có Lý thị ngu nhạc đầu nhập, Cổ Lan thị xem như đứng thành hàng trong tỉnh. Nếu Triệu Thiên Hoa muốn đối nghịch, xem như là mạt sát chiến tích của toàn bộ ủy viên thành ủy, bọn hắn sẽ cho phép sao?

Trình Vĩ nghĩ tới đây, cảm giác da đầu run lên!

Lý Hưng Hoa cũng không để ý tới Trình Vĩ cùng Tề Sơn Dương tranh chấp, trên thực tế cho dù Trầm Tiểu Thụ có chút bối cảnh ở trong mắt Lý Hưng Hoa cũng không tính là gì. Làm tới chức vị bây giờ, Lý Hưng Hoa đương nhiên có chuẩn tắc quan trường của chính mình. Càng khỏi nói sau lưng Lý Hưng Hoa còn một tôn đại phật, chính là người đứng thứ ba trong tỉnh Giang Nam, Diệp An Bang. Chỉ cần Diệp An Bang không ngã, Lý Hưng Hoa biết địa vị của mình sẽ ổn như bàn thạch.

Dưới tình huống như thế, Lý Hưng Hoa còn không biết nên giúp ai sao?

Càng khỏi nói lần này trợ giúp Tô Mộc, Lý Hưng Hoa giúp thật đúng lý hợp tình, ai bảo các người tự đưa mặt qua tới. Nếu hắn không đánh, thật xin lỗi các người có phải không?

Lý tổng, Hoàng tổng, Trịnh tổng, các vị không sao chứ?

Lý Hưng Hoa đi tới chào hỏi nhóm người Lý Nhạc Thiên. Tình cảnh giống như trận quần ẩu vừa rồi không phải do bọn họ làm, mà Tề Sơn Dương mới là hung thủ, nhóm người Lý Nhạc Thiên mới là người bị hại.

Đã biết bối cảnh của Lý Hưng Hoa, Lý Nhạc Thiên cũng không có ý kiến gì, việc này tự nhiên do Lý Nhạc Thiên ra mặt:

Lý bí thư, không có chuyện gì, chỉ gặp phải một ít kẻ đui mù mà thôi. Nhưng tôi thật sự có chút tò mò, hoàn cảnh mời đầu tư của Cổ Lan thị kém như vậy sao? Vì sao lại liên tiếp phát sinh chuyện như vậy? Nên nhớ những sự tình kia trước đó chúng tôi đều điệu thấp xử lý, nhưng bây giờ có cục xây dựng lẫn vào bên trong, có phải cho rằng Lý thị ngu nhạc dễ khi dễ? Hay là nghĩ dù sao chúng tôi đã đem số tiền lớn ném vào, lúc này nếu bỏ chạy kẻ có hại vẫn là chúng tôi?

Không, tuyệt đối không phải là như vậy, tôi cam đoan với các vị, chuyện như vậy chỉ là ngẫu nhiên, chỉ có chút con sâu làm rầu nồi canh mới làm ra loại chuyện này, trong cuộc họp thường ủy chúng tôi sẽ cho các vị đáp án hài lòng.

Lý Hưng Hoa nói.

Vậy chúng tôi đợi kết quả của Cổ Lan thị!

Lý Nhạc Thiên nói.

Không thành vấn đề!

Lý Hưng Hoa dàn xếp xong, đi tới trước mặt Tô Mộc, thấp giọng hỏi:

Có thể đem chuyện nơi đây giải quyết hay không?

Yên tâm, chỉ cần mang mấy người kia đi, chuyện còn lại tôi có thể xử lý!

Tô Mộc đáp.

Vậy là tốt rồi, vậy đi, sau khi đem chuyện ở đây giải quyết, cậu lập tức đi tới phòng họp thành ủy, cần cậu tới hội báo, tới lúc đó cậu đi dự thính là được.

Lý Hưng Hoa thoáng cân nhắc, nói.

Dạ!

Tô Mộc gật đầu đáp.

Lý Hưng Hoa tới nhanh mà đi cũng nhanh, bởi vì chuyện nơi này đã được giải quyết. Hơn nữa hiện trường còn có nhiều ánh mắt chứng kiến, các phóng viên tuyệt đối sẽ đem chuyện này đăng báo. Tới lúc đó chỉ cần đưa lên hội nghị thường ủy thảo luận, hết thảy là có thể công bố thiên hạ.

Nếu tới lúc đó, mình nên tranh thủ chút gì đó cho Tô Mộc.

Tô Mộc đợi Lý Hưng Hoa rời khỏi, nhìn nhóm người Trình Vĩ đã bị mang đi, công nhân Đệ Nhất Kiến Thành đã quay về chỗ của Đỉnh Dương Khí Phối chờ đợi an bài công tác kế tiếp. Bên tập đoàn Trịnh thị có Trịnh Mục nên không hỗn loạn, tự ai về nơi đó.

Lúc này chỉ còn lại ban lãnh đạo hội quản ủy cùng nhóm người Lý Nhạc Thiên, Lý Nhạc Thiên tươi cười đi tới tán gẫu vài câu với Tô Mộc, Trương Quan Trung đột nhiên đi qua, vẻ mặt cổ quái đưa di động cho Tô Mộc.

Lãnh đạo, là điện thoại của Thiệu phó chủ tịch tỉnh!

Thiệu phó chủ tịch tỉnh? Thiệu Khôn? Thiệu Khôn gọi điện thoại tới làm gì?

Tô Mộc khó hiểu tiếp nhận điện thoại, khống chế lại cảm xúc:

– Chào Thiệu chủ tịch, tôi là Tô Mộc!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.