Chương trước
Chương sau
Đoạn Bằng biết việc này, nhưng cũng không thể trách cậu ấy, bởi vì cậu ấy cũng thật không ngờ Lưu Đăng Khoa lại làm như vậy. Kỳ thật trước đó Đoạn Bằng có đi tìm Lưu Đăng Khoa, hắn cũng đã đáp ứng không nhắc tới việc này nữa. Ai ngờ hắn gây ra chuyện như vậy, hơn nữa lúc này Đoạn Bằng vắng mặt, Ca nhi lại không chịu nói với cậu ấy, chỉ sợ cậu ấy phân tâm. Đoạn Bằng vừa chấp hành xong nhiệm vụ trở về, hiện tại đang ở chung với Ca nhi. Kỳ thật Ca nhi có nói với tôi, hai ngày trước Đoạn Bằng đã cầu hôn Ca nhi, mà con bé cũng đã đáp ứng, hai người đã chuẩn bị kết hôn, ai ngờ lại toát ra chuyện như vậy…

Dương Thải nói xong nước mắt lại muốn rơi xuống.

Không ngờ là như vậy!

Nhưng nghĩ tới cũng phải, nói thế nào Đoạn Bằng cũng là tài xế của Tô Mộc, cho dù Lưu Đăng Khoa không nể tình cũng sẽ không vô tình vô nghĩa như thế. Hơn nữa trọng yếu hơn chính là dù cho hắn vô tình nghĩa, tuyệt đối không dám trắng trợn đi làm việc này. Dù sao đây là chuyện rất dễ bị chỉ trích, cho dù Lưu Đăng Khoa đã nắm giữ cục giáo dục cũng không có lá gan lớn như thế.

Tầm quan trọng của nhân mạch cũng không cần người nào nhắc nhở, cho tới hôm nay Tô Mộc đã nhận thức thật rõ ràng. Biết nhân mạch là bộ phận trọng yếu trong con đường quan trường. Đúng vậy, hiện tại mặc dù không cho phép có vòng luẩn quẩn, nhưng không cho phép là một chuyện, bởi vì ý niệm chấp chính giống nhau nên đi tới cùng nhau lại là chuyện khác.

Nếu thật sự không có phe phái, như vậy thái tổ lão nhân gia cũng đã bị đẩy ngã. Bên ngoài đảng vô đảng, tư tưởng đế vương, trong đảng không phe phái. Vô cùng quái lạ, đây mới thật sự là lời lẽ chí lý, là sự thật mà không có ai có thể tránh né.

Trong tay Chương Trạch Quang Trương hiệu trưởng hình như có vật gì đó. Lần này nếu không có Chương hiệu trưởng gánh vác không chịu lui nhường, chỉ sợ Ca nhi đã sớm bị điều đi rồi.

Dương Tri Liễu nói.

Trong tay Chương Trạch Quang có gì?

Tô Mộc quen thuộc người này, lúc trước khi hắn còn là chủ nhiệm giáo vụ bởi vì không muốn thông đồng làm bậy với hiệu trưởng tiền nhiệm cho nên bị truy đánh, cũng bởi nguyên nhân này, Chương Trạch Quang mới trở thành hiệu trưởng. Hiện tại xem ra Chương Trạch Quang vẫn đáng tin, ít nhất phẩm hạnh vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu.

Nói như vậy cô cho em số di động của hắn để em tự mình liên hệ đi.

Tô Mộc nói.

Không thành vấn đề!

Dương Tri Liễu vội vàng đọc lại số điện thoại của Chương Trạch Quang, đợi khi Tô Mộc đã nhớ vừa định nói chuyện, bên tai truyền tới thanh âm vui mừng:

Lãnh đạo, sao ngài lại ở đây?

Là Đoạn Bằng!

Người đứng bên cạnh Đoạn Bằng chính là Lâm Ca. Nhưng khuôn mặt nàng vẫn còn lưu nước mắt, bộ dạng như vừa mới khóc. Bộ dáng như thế quả nhiên làm người thấy còn thương.

Có thể làm giáo viên dạy âm nhạc trong nhất trung Hình Đường, khí chất của Lâm Ca cũng không tệ lắm. Đây cũng là lý do Tô Mộc không cản trở tình cảm của Đoạn Bằng với nàng. Hiện tại xem ra, quyết định của Tô Mộc không sai, ít nhất hai người đã chuẩn bị đi vào điện phủ hôn nhân.

Đoạn Bằng, anh đi theo tôi một chút.

Tô Mộc đứng dậy đi thẳng ra đường cái cách đó không xa.

Đoạn Bằng có chút mờ mịt, nhưng bởi vì là Tô Mộc nên hắn liền bước theo sau. Lâm Ca thấy Tô Mộc đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt có chút khiếp hãi. Nhưng bởi vì quan hệ với Đoạn Bằng, nàng biết Tô Mộc có lực ảnh hưởng cường đại trong huyện Hình Đường.

Chẳng lẽ là?

Mẹ, Dương lão sư, chẳng lẽ…

Nghĩ tới đây, Lâm Ca chợt xoay người vui mừng hỏi.

Phải, Ca nhi, Tô chủ tịch nói sẽ xử lý việc này, con có thể yên tâm đi.

Dương Thải mừng rỡ nói.

Mẹ, đây là chuyện cao hứng, mẹ đừng khóc.

Lâm Ca vội vàng bước tới lau nước mắt cho Dương Thải.

Cảnh tượng bên này rơi vào trong mắt Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ, hai người cũng không tiếp tục đùa giỡn. Trên mặt Cố Tiểu Mỹ tràn ngập vẻ mê ly, nhìn theo bóng lưng Tô Mộc nói:

Hứa Huyên, hiện tại tôi mới biết được vì sao cô đối với Tô Mộc như vậy. Hắn thật sự có một loại mị lực độc đáo. Nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối không thèm quản chuyện như vậy, nhưng hắn lại quyết định ra mặt. Xong rồi, tôi phát hiện tôi có chút yêu thích hắn.

Thật hay giả vậy? Không được giành với tôi!

Đôi mắt Hứa Huyên chuyển động nói.

Thật sự! Ai nói là của cô, còn không biết nam nhân ưu tú như vậy ở bên người có bao nhiêu nữ nhân đâu. Cô còn dám nói là của cô? Tôi cũng không tin cô có thể trói được tim hắn.

Cố Tiểu Mỹ quyệt miệng nói.

Trói chặt tim của hắn?

Hứa Huyên cười nói:

Tiểu Mỹ, cô suy nghĩ vấn đề vẫn đơn giản như vậy. Cô gái như tôi, chuyện hôn nhân không phải tôi có thể làm chủ. Nhưng nếu như muốn tôi trái lương tâm gả cho người tôi không thích, tôi tình nguyện cứ bồi bên cạnh người tôi thích. Tin tưởng chuyện như vậy gia tộc của tôi cũng vui vẻ nhìn thấy, dù sao bọn hắn cần chỉ là một công cụ, một công cụ có thể tạo quang vinh cho Hứa gia mà thôi.

Hứa Huyên, đừng nói như vậy.

Cố Tiểu Mỹ nhất thời an ủi.

Đừng an ủi tôi, tôi cũng không muốn nói lời thương cảm như vậy. Tiểu Mỹ, cô cũng đã động tâm, vậy chúng ta chi bằng liên thủ bắt Tô Mộc, cô cảm thấy thế nào? Dựa vào mỹ mạo phong tao của tôi, dựa vào duyên dáng đáng yêu của cô, dựa vào tuồng kịch bách hợp của hai chúng ta, không tin không bắt được Tô Mộc.

Hứa Huyên cười đùa nói.

Ai bách hợp với cô?

Không phải bách hợp sao? Chúng ta đều như vậy còn không gọi là bách hợp?

Hừ, còn nói như vậy người ta sẽ không để ý cô!

Không để ý tôi, ha ha, thí chủ, đêm nay bần ni cho ngươi khám phá chốn đào nguyên đi.

Muốn chết, nói nhỏ chút.



Trên vỉa hè có thật nhiều người đang ngồi, trước mặt chính là cổng trường nhất trung đóng kín. Bởi vì là nghỉ hè, cho nên trong trường học hoàn toàn vắng vẻ.

Tô Mộc cùng Đoạn Bằng ngồi xổm ven đường hút thuốc, tư thế thật tùy ý. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó thể tưởng tượng đó là Tô Mộc, hắn có thể làm ra cử động như vậy, thật sự là hiền hòa thân dân.

Chuyện của Ca nhi, anh đã biết chứ?

Tô Mộc đạm nhiên hỏi.

Đã biết, lãnh đạo, tôi thật không ngờ Lưu Đăng Khoa làm ra chuyện như thế, quả thật chính là bại hoại!

Đoạn Bằng không hề che giấu vẻ chán ghét.

Người luôn sẽ thay đổi, nhưng không nghĩ tới hắn biến hóa hoàn toàn như vậy.

Tô Mộc bình tĩnh nói.

Lãnh đạo, tôi biết Lưu Đăng Khoa là do ngài nâng đỡ lên tới, nếu có khó xử, chuyện này…

Đoạn Bằng do dự không biết có nên nói ra hay không, ngay lúc này Tô Mộc đã vỗ vai hắn.

Quan bảng chợt chuyển động, cũng như suy đoán của Tô Mộc, độ thân mật vẫn là 90! Điều này đã nói trong lòng Đoạn Bằng chưa hề thay đổi. Điểm này Tô Mộc cũng đã sớm đoán được, với tính cách của Đoạn Bằng sẽ không làm ra chuyện bội tín bạc nghĩa. Nếu hắn làm mới là việc lạ.

Đoạn Bằng, anh nghĩ nhiều lắm, chuyện này vốn nhằm vào anh, mà anh là người của tôi, ai dám nhằm vào anh thì là phản đối tôi. Cho dù là Lưu Đăng Khoa cũng không được!

Tô Mộc lãnh đạm nói.

Lời này làm trong lòng Đoạn Bằng cảm động.

Nhưng mà lãnh đạo, sau lưng Lưu Đăng Khoa chính là Tôn chủ tịch…

Không cần biết là ai, đều không được! Người của tôi, tôi không gật đầu, không ai được động!

Tô Mộc ngắt lời Đoạn Bằng, ý nghĩ trong lòng càng thêm kiên định.

– Đoạn Bằng, có một việc cần anh đi làm…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.