Chương trước
Chương sau
Mỗi ngày đều là một ngày hoàn toàn mới. Mỗi ngày đều sẽ phát sinh ra chuyện muôn hình muôn vẻ. Việc này đan xen với việc kia, tạo thành nơi phồn hoa mỹ lệ như hiện tại. Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu xuống, khi anh đẩy cửa sổ ra hít thở không khí mới mẻ đó, trong nháy mắt, trong lòng anh không có bất kỳ phiền não và ưu sầu nào, mọc lên chỉ là một cảm giác vươn tới, một loại cảm giác hướng tới một ngày mới tuyệt đẹp.

Có câu nói rất hay, ánh sáng mặt trời khiến tâm tình tốt hơn.

Tô Mộc vốn phải có tâm tình như vậy. Nhưng ai ngờ được ngay khi Tô Mộc xuất hiện ở trước tòa nhà của ủy ban quản lý khu Cao Khai, lại bị người đột nhiên xuất hiện trước mắt làm cho ngây người.

Bởi vì người đứng chờ ở chỗ này không ngờ lại là Triệu Thiên Hoa. Chẳng những Triệu Thiên Hoa ở chỗ này, thư ký Dương Định mà hắn quyết định lựa chọn cũng theo sát bên cạnh hắn. Về phần Dương Định này, cũng không phải là người được chọn làm thư ký cho Triệu Thiên Hoa lúc đầu. Không có người nào biết hắn từ đâu chui ra. Nhưng ngay thời điểm Triệu Thiên Hoa điều tra nghiên cứu, sau khi trở lại thị xã Cổ Lan đã mở lời điều hắn tới làm thư ký. Có thể nói là một bước lên trời.

Dương Định một bước lên trời, thật ra phát huy đầy đủ nguyên tắc muốn bao nhiêu khiêm tốn thì có bấy nhiêu. Trong mắt hắn không có gì ngoài Triệu Thiên Hoa. Đối với bất kỳ người nào, hắn cũng không sẽ lộ ra chút ý tứ thân cận nào. Hắn biết là ai cho hắn vinh dự như hiện tại, hắn đặc biệt quý trọng nhất. Thật ra làm thư ký như thế này, mỗi người gần như đều là như thế. Quan hệ một người vinh tất cả cùng vinh, một người bại cả nhà đều bại, khiến bọn họ chỉ có thể làm như vậy.

Lúc này mới chỉ vừa tới giờ đi làm một chút, Triệu Thiên Hoa đã đứng ở trước tòa nhà ủy ban quản lý như vậy, muốn chói mắt bao nhiêu có bấy nhiêu. Bởi vì Triệu Thiên Hoa cứ đứng ở chỗ này như vậy, tất cả mọi người trong ủy ban quản lý đều không dám tùy ý mở miệng nói chuyện. Mấy Phó chủ nhiệm ủy ban quản lý như Vũ Phượng càng không có cách nào rời đi. Tất cả đều một mực cung kính đứng ở bên cạnh, trong lòng không biết đang suy đoán điều gì.

- Thị trưởng!

Tô Mộc vội vàng tiến lên vài bước nói.

- Tô chủ nhiệm, anh đi làm thật sớm! Tất cả mọi người đã tới, anh đến bây giờ mới xuất hiện.

Triệu Thiên Hoa lãnh đạm nói.

- Thị trưởng. Cái này...

Tô Mộc do dự nói.

- Hừ, không cần giải thích nhiều. Muộn chính là muộn. Nói nhiều hơn nữa cũng chỉ là vô ích.

Khóe miệng Triệu Thiên Hoa cong lên, trực tiếp cắt ngang lời giải thích của Tô Mộc. Hắn cũng lười nói thêm gì nữa, liền xoay người đi về phía bên trong ủy ban quản lý. Như vậy dường như Triệu Thiên Hoa đứng ở chỗ này, chính là để mắng Tô Mộc vậy.

Dương Định theo sát ở bên cạnh.

- Tô chủ nhiệm, Triệu thị trưởng đây là không tới không thiện. Chỉ có điều như vậy có phải quá mức đâm chọc hay không? Phải biết rằng hiện tại lại chưa đến giờ làm việc. Tô chủ nhiệm anh cũng không có muộn.

Vũ Phượng đi lên trước quan tâm nói.

- Lãnh đạo, Triệu thị trưởng bọn họ chắc là tới từ sớm. Khi chúng ta đến hắn đã đến rồi.

Đỗ Liêm nói.

Đỗ Liêm đã được đề bạt làm Phó chủ nhiệm ủy ban quản lý, bây giờ là cán bộ cấp phó xử. Hắn biết tại sao mình có thể ngồi vào vị trí này, bởi vậy đối với Tô Mộc chính là cảm giác mang ơn. Thật ra phải nói rằng, Đỗ Liêm còn muốn theo Tô Mộc làm thư ký một thời gian, nhưng hắn cũng biết, điều đó là không hiện thực. Chỉ có điều Đỗ Liêm thật ra rất hài lòng với vị trí hiện tại, cũng rất thỏa đáng.

- Tô chủ nhiệm. Ngài xem nên làm sao bây giờ?

Thượng Minh tiến lên phía trước nói.

Trước khi Bạch Vi Dân, hắn đã đề cử Thượng Minh trở thành phó chủ nhiệm ban quản lý thành ủy. Thượng Minh là người của Bạch Vi Dân. Cho nên Bạch Vi Dân đã vì Thượng Minh giải quyết hết vấn đề cấp bậc hành chính. Thượng Minh thì sao? Hắn cũng biết mình là người của ai, hiểu rõ nguyên nhân Bạch Vi Dân làm như thế là gì. Cho nên ở ủy ban quản lý khu Cao Khai này, hắn đối với Tô Mộc trước tiên là biểu đạt thái độ đầu nhập.

Tại đó chỉ có một người duy nhất không mở miệng nói chính là Trần Nhất Chu.

Trần Nhất Chu là Phó chủ nhiệm ủy ban quản lý, điều này không giả. Nhưng phải biết rằng Trần Nhất Chu là người của phó bí thư Thị ủy Từ Minh Phàm. Có hậu trường, Trần Nhất Chu liền không biết tới người bên phía Tô Mộc. Nhưng nếu bảo Trần Nhất Chu theo sát bước chân của Triệu Thiên Hoa đi vào, hắn lại không có can đảm đó. Ủy ban quản lý khu Cao Khai này rốt cuộc là thiên hạ của ai, Trần Nhất Chu vẫn biết rất rõ ràng. Thật sự nếu như đắc tội Tô Mộc, mặc dù có Từ Minh Phàm làm hậu trường, sợ rằng cuộc sống của hắn cũng không mấy dễ chịu.

Tô Mộc bình tĩnh cười.

- Đi thôi. Đi vào xem thử Triệu thị trưởng rốt cuộc muốn làm gì. Tới khu Cao Khai chúng ta thị sát công việc sao?

Nói xong Tô Mộc liền dẫn đầu đi về phía ủy ban quản lý. Mấy người Đỗ Liêm đi theo ở phía sau hắn, nối đuôi nhau đi vào. Mà thời điểm bọn họ tiến vào, bí thư ủy ban kỷ luật công trường Lâm Hồng và Từ Viêm cũng nhận được tin tức đã chạy tới. Trong thời gian ngắn ngủi, khá nhiều người bên khu Cao Khai đều tập trung lại trong phòng họp của ủy ban quản lý. Không có người nào biết rốt cuộc tại sao Triệu Thiên Hoa không mời mà tới như thế. Trong lòng đều đang suy đoán.

Triệu Thiên Hoa thì sao?

Từ thời khắc rảo bước tiến vào cửa lớn của ủy ban quản lý, sắc mặt hắn chưa từng có chuyển biến tốt đẹp, vẫn là âm trầm như vậy, giống như người khác thiếu nợ hắn rất nhiều tiền vậy. Sau khi Triệu Thiên Hoa ngồi xuống ghế chủ tịch, đưa mắt đảo qua tất cả mọi người có mặt tại đó một lượt, mới chậm rãi mở miệng.

- Khu Cao Khai là một cửa sổ của thị xã Cổ Lan chúng ta, là một tấm danh thiếp để thị xã Cổ Lan chúng ta nói với bên ngoài. Các anh thân là lãnh đạo khu Cao Khai, chắc hẳn phải làm gương tốt, không làm thất vọng tấm danh thiếp này. Phải biết rằng trên làm dưới theo. Nếu như các anh cũng không có cách nào yêu cầu nghiêm khắc chính vậy, vậy làm sao có thể yêu cầu cấp dưới lấy các anh làm gương? Ngày hôm nay trong lúc vô ý tôi qua đây, vì muốn xem thử tình hình thật sự của khu Cao Khai một chút.

Nói tới chỗ này, Triệu Thiên Hoa hơi dừng lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.

- Nhưng điều khiến tôi tiếc nuối chính là, ủy ban quản lý khu Cao Khai các anh có vài lãnh đạo, thật sự vẫn quá tự do buông tuồng. Bây giờ đã là mấy giờ rồi? Thế nào mà mới tới làm? Không nhìn thấy tất cả cấp dưới đều tới sao? Làm cán bộ lãnh đạo tới giờ này mới chậm rãi đi tới. Đây tính là cái gì? Đây rõ ràng chính là không có đem công tác kỷ luật của đảng để vào mắt. Đây chính là không làm tấm gương tốt. Đây rõ ràng chính là không làm tròn trách nhiệm.

Triệu Thiên Hoa nói ra lời lẽ sắc bén như vậy, mặc dù không chỉ mặt đọc tên, nhưng người ở chỗ này có ai không biết Triệu Thiên Hoa nói tới là ai. Phải biết rằng trong trường hợp như vậy, không bất kỳ bí mật nào đáng nói. Có thể tưởng tượng được, sau khi hội nghị này chấm dứt, chuyện Triệu Thiên Hoa mắng Tô Mộc sẽ truyền khắp toàn bộ ủy ban quản lý, truyền khắp quan trường thị xã Cổ Lan. Đến lúc đó, mỗi người đều sẽ biết, Tô Mộc đắc tội Triệu Thiên Hoa.

- Như vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ nói hiện tại mới bắt đầu vào giờ làm việc sao?

Trong lòng Vũ Phượng âm thầm lo lắng.

Đỗ Liêm cũng lo nghĩ, nhưng trên mặt lại không lộ ra bao nhiêu lo lắng. Hắn tin tưởng Tô Mộc tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà nổi giận. Hắn cũng hiểu rõ Triệu Thiên Hoa làm như vậy, ngoại trừ có thể chèn ép Tô Mộc ra, thật sự đừng mong có bất kỳ ý nghĩa thực chất nào. Anh là cấp trên, anh muốn quát mắng cấp dưới, có thể. Nhưng muốn dựa vào thủ đoạn như vậy mà cho Tô Mộc rơi đài, Triệu Thiên Hoa anh vẫn làm không được.

Vô duyên vô cớ động thủ, tuyệt đối là sẽ gặp người liền trách móc.

- Tô Mộc, Tô đại chủ nhiệm, tôi xem anh làm sao bây giờ?

Trong lòng Trần Nhất Chu âm thầm mừng như điên.

Phải biết rằng Trần Nhất Chu không dám làm gì Tô Mộc, nhưng đừng thấy biểu hiện bên ngoài, ở trong xương cốt hắn cũng tha thiết ước mơ có thể đánh đuổi Tô Mộc đi. Chỉ cần đuổi Tô Mộc đi, như vậy Trần Nhất Chu hắn ở dưới sự ủng hộ của Từ Minh Phàm, không phải là không có hy vọng lên làm chủ nhiệm ban quản lý thành ủy. Nếu như nói vậy, Trần Nhất Chu biết đường quan của mình mới có thể thật bằng phẳng.

- Triệu thị trưởng, tôi nghĩ là ngài đã hiểu lầm. Tô chủ nhiệm hình như không có tới muộn. Bởi vì vừa mới đến giờ làm việc.

Ngay thời điểm bầu không khí của phòng họp có chút nặng nề, Lâm Hồng đột nhiên mở miệng nói.

Lâm Hồng mở miệng nói, ngang nhiên ủng hộ Tô Mộc? Dù thế nào cũng không có người nào có thể nghĩ đến. Ngay cả Trần Nhất Chu một người đã ở ủy ban quản lý đợi rất lâu cũng không nghĩ tới. Lâm Hồng trở thành người của Tô Mộc từ lúc nào? Không có đạo lý này. Khẳng định không phải như thế. Nhưng nếu không phải thì nên nói như thế nào. Chẳng lẽ Lâm Hồng làm như vậy là có mục đích khác? Lẽ nào cô muốn nhân cơ hội gây xích mích ly gián hay sao?

Trần Nhất Chu suy nghĩ lung tung!

Lâm Hồng vừa nói dứt lời, thần sắc Triệu Thiên Hoa vốn khôi phục một ít nhất thời lại trở nên âm trầm.

- Cô nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nói tất cả mọi người đi làm, Tô Mộc làm chủ nhiệm ủy ban quản lý lại không xuất hiện. Đây là chính xác sao? Cái gì gọi là thời điểm không đến thì không thể đến sớm. Ai quy định sớm muộn nhất định phải là quá thời gian làm việc mới được? Phải biết rằng làm chủ nhiệm ủy ban quản lý, Tô Mộc phải làm gương tốt. Chỉ có như vậy, mới có thể bảo đảm tất cả đều có thể ổn định tiến hành có trật tự. Cấp dưới đều đi làm thật sớm. Nhưng làm chủ nhiệm ủy ban quản lý, lại chậm chạp chưa tới. Điều này tính là cái gì? Chẳng lẽ nói Tô Mộc hắn làm lãnh đạo, một chút trách nhiệm cũng không có sao? Chẳng lẽ Tô Mộc anh dám vỗ ngực, nói một chút trách nhiệm cũng không có sao? Chẳng lẽ nói đây cũng là tác phong làm việc của ủy ban quản lý các anh sao? Thời điểm lãnh đạo nói chuyện, thân là cấp dưới có thể tùy tiện nói chen vào sao? Đây quả thực là biểu hiện không có tổ chức không có kỷ luật!

Cái mũ nhỏ này chụp xuống đỉnh đầu cũng đủ lưu loát đi!

Hai mắt Triệu Thiên Hoa này gần như phun lửa, thái độ như vậy hoàn toàn không che giấu, lộ rõ ra ngoài khiến tim mấy người Đỗ Liêm rơi lộp bộp. Chẳng lẽ nói sau một tháng yên lặng, Triệu Thiên Hoa lựa chọn nổi lên cây đuốc đầu tiên lại chính là khu Cao Khai. Triệu Thiên Hoa này muốn lấy khu Cao Khai, lấy Tô Mộc ra để khai đao sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy có lý do thật sự không thể nói được.

Không sai, nhất định là như vậy!

Trong lòng đám người Vũ Phượng đều lo lắng như vậy. Đồng thời, trong lòng Trần Nhất Chu lại duy trì sự mừng rõ như điên. Mắng chửi đi, tiếp tục mắng chửi đi. Chỉ có mắng như vậy, nước đầm này mới có thể biến thành đục, tôi mới có thể có cơ hội.

- Tô Mộc, anh định làm như thế nào? Là lựa chọn trầm mặc hay là trầm mặc, hay vẫn là trầm mặc?

Cho tới bây giờ, trong lòng Trần Nhất Chu cũng không cho rằng Tô Mộc dám ở phía sau làm ra một vài hành động quá đáng.

Phải biết rằng Triệu Thiên Hoa đây chính là thị trưởng. Mặc dù Tô Mộc có thời gian làm việc không đáng để ý tới, nhưng chung quy phải biết chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm? Chỉ là ngay thời điểm Trần Nhất Chu suy nghĩ như thế, một cảnh tượng kinh người ầm ầm xuất hiện. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ tới, Tô Mộc thật sự dám làm như vậy. Không chỉ làm, còn làm triệt để. Cho nên qua một hồi lâu, Trần Nhất Chu vẫn không có phản ứng kịp.

- Triệu thị trưởng, anh nói những lời này tôi không đồng ý!

Tô Mộc chậm rãi đứng dậy ngạo nghễ nói.

Tô Mộc cũng dám tranh luận!

Không ngờ vào lúc này Tô Mộc ngang nhiên chống đối Triệu Thiên Hoa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.