Chương trước
Chương sau
Trong một quán trà nhỏ nằm trong ngõ ở trung tâm thành phố Cổ Lan.

Đừng thấy vị trí quán trà này nằm ở trung tâm thành phố, nhưng phải biết rằng bởi vì nằm trong ngõ, cho nên trừ phi là khách quen, nếu không thật sự không có ai có thể biết nơi này. Lịch sử của quán trà này cũng đủ lâu, chủ quán cũng không thiếu tiền, mở quán trà chính là cho vui. Người tới đây, cũng có quan hệ không đơn giản với chủ quán, tối thiểu cũng là khách quen.

Bây giờ trong một bàn trà yên lặng nằm sâu nhất trong quán trà.

Một bình trà đặt trên bàn, mùi hương trà thơm ngát tràn ngập khắp căn phòng. Đặt mình trong hoàn cảnh như vậy, ngươi có thể cảm giác được không có gì ngoài thanh thản, không có bất kỳ ba động bất an. Cho dù là người nóng nảy, chỉ cần bước vào nơi này, tâm tình cũng sẽ trở nên tĩnh lặng. Có thể ở chỗ này uống một bình trà ngon, có thể nói là thú vui ở đời.

Lúc này đã là đêm khuya, phía ngoài đèn đường chiếu sáng, trong ánh đèn không khí càng thêm nhu hòa.

Hai bên cái bàn chia ra hai nam nhân, hai nam nhân này giống như tụ chung một chỗ, từ trước đến giờ chưa từng có chuyện gì. Nhưng thân phận và địa vị của hai người cũng quyết định, không thể nào chung đụng như vậy. Nếu như không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn..., tối thiểu trong thời gian nhiệm chức, hai người quả quyết không có khả năng giao tập.

Nhưng hiện tại hai người lại yên tĩnh ngồi chung cạnh nhau.

- Lý bí thư, ngồi xuống uống trà như vậy, đối với chúng ta mà nói thật sự là chuyện chưa từng trải qua, đây là lần đầu tiên của chúng ta sao?

Bạch Vi Dân cười nói.

- Đúng vậy, lần đầu tiên!

Lý Hưng Hoa nói.

- Những chuyện xảy ra gần đây bên trong tỉnh đã kết thúc, lần này không ngờ lại xuất hiện rung chuyển và chuyển ngoặt lớn như vậy, nhưng những chuyện này không phải chuyện chúng ta nên quan tâm. Hôm nay tôi hẹn ngài đến đây, chỉ có một nguyên nhân, đó chính là nói lời cáo biệt.

Bạch Vi Dân nói.

Lý Hưng Hoa không có bất kỳ bối rối, những người ở dưới có lẽ sẽ cho đây là lời đồn đãi, nhưng hắn đã được chứng thật. Nếu Bạch Vi Dân thật sự được điều đi, thì lần điều đi này đối với hắn mà nói cũng là một cơ hội không tệ, bởi vì Bạch Vi Dân muốn tiếp nhận vị trí bí thư thị ủy. Đây cũng là bị động chuyển đi.

- Bạch thị trưởng, nói ra, tôi phải chúc mừng ngài.

Lý Hưng Hoa cười nói.

- Chúc mừng?

Bạch Vi Dân bất đắc dĩ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

- Làm sao? Chẳng lẽ Bạch thị trưởng không vui mừng sao? Lần này dù sao ngài cũng thăng cấp rồi, phải biết rằng có thể bước ra một bước kia, đối với ngài mà nói thật sự không phải chuyện dễ dàng. Cái này giống như ban đầu tôi từ Thanh Lâm điều tới đây. Tôi có thể hiểu tâm tình của ngài bây giờ.

Lý Hưng Hoa nói.

Đúng vậy, nếu như ngài không hiểu, bây giờ tôi cũng không ngồi ở đây nói chuyện phiếm với ngài rồi. Bạch Vi Dân cũng rõ ràng trong lần điều động này, mình vẫn chiếm được một chút tiện nghi, dù sao cũng là tiến lên một bước. Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không dám cao hứng. Bởi vì nhìn thấy thành phố Cổ Lan sắp sửa tạo ra thành tích, vào lúc này bị điều đi, hắn không cam lòng.

Có thể mang theo một phần chính tích rời đi, so với hiện tại rời đi, hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

- Lý bí thư, giữa chúng ta thật ra cũng không có bao nhiêu mâu thuẫn. Điểm này tin tưởng ngài cũng biết. Về phần lần điều nhiệm này của tôi, rút cuộc như thế nào, ngài cũng có thể đoán được chút ít. Về phần vị trí của tôi sẽ do người nào tiếp nhận, ngài có lẽ cũng biết?

Bạch Vi Dân nói.

Ý tứ gì đây? Đây là muốn nói chuyện thật lòng sao?

Lý Hưng Hoa đến hiện tại cũng không biết Bạch Vi Dân rút cuộc hẹn hắn tới đây vì cái gì, từ khi ngồi xuống, đầu óc hắn đã cấp tốc chuyển động, không ngừng tiến hành phân tích. Bây giờ nghe thấy lời nói của Bạch Vi Dân, Lý Hưng Hoa thật sự không có nhiều do dự.

- Đúng vậy, chuyện lần này có chút phức tạp. Nhưng đối với người tiếp nhận vị trí của ngài, tôi cũng biết, nếu không có gì bất ngờ, hình như là họ Triệu.

Lý Hưng Hoa nói thẳng.

Bất kể Bạch Vi Dân muốn thế nào, trong trường hợp như vậy, Lý Hưng Hoa cũng không thể quá mức im lặng, nếu như vậy cũng mất đi tượng trưng địa vị. Hơn nữa Bạch Vi Dân sắp sửa chuyển đi rồi, nhưng ta vẫn ở lại chỗ này, ta còn phải sợ cái gì sao?

- Triệu Thiên Hoa, lúc trước là phó thư kí khối đảng thị ủy, là tay ngang chuyển tới.

Bạch Vi Dân thản nhiên nói.

- Bạch thị trưởng, ngài cứ việc nói thẳng, rốt cuộc là muốn nói gì với tôi.

Lý Hưng Hoa quả quyết nói.

Lý Hưng Hoa hoàn toàn có thể tiếp tục dây dưa, chọc cười, tiếp tục đánh thái cực, Lý Hưng Hoa cũng không phải không am hiểu cái này. Chẳng qua dưới tình thế như vậy, sau khi xác định Bạch Vi Dân đã không thể lưu lại thành phố Cổ Lan, không còn cần thiết phải giả bộ như vậy.

Đi thẳng vào vấn đề là được!

Quả nhiên Bạch Vi Dân cũng không muốn tiếp tục than thở, sau khi nghe thấy lời nói của Lý Hưng Hoa, ngẩng đầu lên trầm giọng nói:

- Lý bí thư, hôm nay tôi hẹn ngài tới đây chỉ là muốn nhờ cậy ngài một việc!

- Chuyện gì?

Lý Hưng Hoa hỏi.

- Tôi nghĩ có thể trước khi tôi rời đi, chứng thực chuyện của khu Cao Khai được không.

Bạch Vi Dân nói.

Chứng thực chuyện của khu Cao Khai, nói cách khác muốn cho công ty giải trí Lý Thị chia ra ký kết hợp đồng chính thức, nếu tốt nhất có thể phá thổ động công, như vậy, Bạch Vi Dân có thể chân chính ôm chuyện này vào người, cho rằng đây là một phần chính tích lúc hắn chấp chính. Dĩ nhiên quan trọng hơn là, mượn cơ hội này, hắn có thể tiếp tục duy trì quan hệ tốt đẹp với Thiệu Khôn.

Lý Hưng Hoa rất nhanh phân tích ra tâm tư của Bạch Vi Dân.

Không thể không nói Lý Hưng Hoa thật sự là lợi hại, từ một câu nói của Bạch Vi Dân có thể phân tích ra nhiều chuyện như vậy, mà những chuyện này đều cách sự thật rất gần, tựa hồ có thể nói là mục đích của Bạch Vi Dân.

Thật ra yêu cầu của Bạch Vi Dân cũng không phải quá đáng, nếu làm thí điểm cũng có thể thực hiện. Chỉ là tại sao ta phải giúp ngươi? Không thể bởi vì ngươi sắp sửa điều nhiệm nên ta phải giúp đỡ ngươi chứ? Lý do như vậy, ta nghĩ cho dù là Bạch Vi Dân ngươi cũng không nói ra.

- Chuyện này...

Lý Hưng Hoa ra vẻ chần chờ.

- Lý bí thư, tôi và ngài đều là người thông minh, nói như vậy, tôi chính là muốn trước đi rời đi mang theo một phần vinh quang. Nếu như ngài có thể hỗ trợ, như vậy sau khi tôi rời đi, tôi sẽ đưa cho ngài một phần lễ vật. Nghe nói Lý bí thư hiện tại đang điều tra chuyện của huyện Hoa Cổ đúng không?

Bạch Vi Dân lãnh đạm nói.

Trong lòng Lý Hưng Hoa đột nhiên chấn động, ngẩng đầu chăm chú nhìn Bạch Vi Dân, từ trên mặt hắn khó có thể phát hiện ra bất kỳ đầu mối nào. Bạch Vi Dân nói ra lời này, giống như rất tùy ý, không có bất kỳ ý tứ gì khác bên trong. Nhưng Lý Hưng Hoa biết, đây là Bạch Vi Dân muốn đưa ra một thẻ đánh bạc giao dịch.

Nếu như mình có thể đáp ứng Bạch Vi Dân, Bạch Vi Dân sẽ giúp đỡ mình giải quyết chuyện của huyện Hoa Cổ. Phải biết rằng mặc dù Giang Doãn Trí đứng bên phía Bạch Vi Dân, nhưng quan hệ giữa hai người như thế nào, Lý Hưng Hoa có thể đoán được ít nhiều. Một người là thị trưởng, một người là phó thị trưởng thường vụ, rất ít có thể chân chính hòa hợp. Bạch Vi Dân hy sinh lợi ích của Giang Doãn Trí, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nếu có Bạch Vi Dân hỗ trợ, bố cục của huyện Hoa Cổ sẽ trong nháy mắt lật bàn.

Còn nữa Lý Hưng Hoa hiện tại đã nhắm vào những người dưới trướng Bạch Vi Dân, phải biết rằng một khi Bạch Vi Dân dời đi, những người trước kia đứng về phía hắn nhất định sẽ tìm kiếm một hậu đài ới. Hoặc là Lý Hưng Hoa, hoặc là thị trưởng mới tới, nhưng bất kể là người nào, thái độ của Bạch Vi Dân sẽ đưa đến tác dụng rất lớn.

Chuyện này tuyệt đối đáng giá vận hành!

Lý Hưng Hoa rất nhanh quyết định chú ý, nhìn Bạch Vi Dân giơ chén trà trong tay lên nói:

- Bạch thị trưởng, ngài đã nói đến nước này rồi, tôi còn có thể nói gì nữa, yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ kêu Tô Mộc mau sớm giải quyết. Những chuyện khác cũng nằm trong bộ chính quyền các vị, Bạch thị trưởng hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi Tô Mộc, đúng không?

- Nói rất đúng!

Bạch Vi Dân giơ chén trà lên chạm chén với Lý Hưng Hoa, trên mặt hai người đều lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Đây chính là trao đổi lợi ích chính trị, mà cuộc trao đổi này lại chỉ mới bắt đầu, Lý Hưng Hoa tin tưởng, theo động tác của Bạch Vi Dân mấy ngày tới, hợp tác tiếp theo của hai người sẽ càng thêm mật thiết. Dù sao trong lòng Bạch Vi Dân cũng không có bao nhiêu hảo cảm với vị thị trưởng sắp đến, nếu không nhân cơ hội này, cổ động thu nạp nhân mã thuộc về Bạch Vi Dân, Lý Hưng Hoa thật sự có chút u mê.

Một cuộc thay đổi yên lặng, lặng lẽ nổi lên trong không khí như vậy.

....

Khi ở bên kia Lý Hưng Hoa và Bạch Vi Dân đã đạt thành hiệp nghị thì Tô Mộc đang ra sức phát tiết xuân tình trên người. Đợi đến khi hai thân thể hoàn toàn yên tĩnh lại, chiếc xe kia mới ngừng lắc lư.

Lạc Lâm không mặc quần áo, tùy ý đắp quần áo lên trên người, rúc người vào trong lòng Tô Mộc.

- Chẳng lẽ em không muốn trở về làm ký giả trong tỉnh sao? Chẳng lẽ vẫn muốn ở lại chỗ này sao?

Tô Mộc hỏi.

- Ai nói, em chỉ tới giúp cha em trông chừng mà thôi, em sẽ rất nhanh trở về làm việc. Nhưng hình như anh rất muốn em rời đi phải không?

Lạc Lâm vểnh miệng lên nói.

- Sao có thể, nếu em muốn, em cứ việc ở lại.

Tô Mộc nói.

- Nói dối, ai mà thèm anh.

Khi ngón tay Tô Mộc bắt đầu du tẩu bên hông Lạc Lâm, thái độ của Lạc Lâm rõ ràng dịu dàng hơn nhiều, nàng biết nếu tiếp tục nói thêm gì nữa..., sợ rằng chờ đợi nàng chính là bão tố cuồng nhiệt.

Mặc dù rất muốn, nhưng bây giờ nàng thật sự mềm nhũn, thật sự không biết tại sao Tô Mộc không biết mệt mỏi như vậy.

Sau khi cười giỡn, hai người liền bắt đầu mặc quần áo, lúc này Lạc Lâm đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi:

- Tô Mộc, anh và Tô Tẩm rất thân thiết sao?

Tô Tẩm?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.