Cái gọi là kỳ ngộ thật sự rất huyền diệu, muốn trong một hai câu giải thích rõ, quả quyết là không có khả năng. Mà kỳ ngộ như bây giờ, cứ như vậy bày trước mặt Đỗ Liêm. Hoặc là nói cơ duyên ngay từ lúc ban đầu đã không rời bỏ hắn. Bởi vì trong lòng Đỗ Liêm có tín ngưỡng, có tin tưởng với Tô Mộc, có ơn cảm kích, cho nên mới có loại kích động hiện tại.
Đỗ Liêm biết Tô Mộc tuyệt đối sẽ gọi điện cho mình, nhưng không nghĩ, hắn sẽ gọi đến vào thời điểm này.
Sau khi hơi chút khống chế tâm tình, Đỗ Liêm liền vội vàng cầm điện thoại, quét nhìn những người xung quanh, khi phát hiện mình không có chỗ đứng, liền trực tiếp quát lên:
- Đừng cãi nhau nữa, tất cả im miệng cho tôi!
Sau khi trong phòng yên tĩnh trở lại, Đỗ Liêm mới vội vàng mở điện thoại. Khi bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, cảm xúc Đỗ Liêm mới vừa khống chế cuối cùng không có cách nào chịu đựng, lại bắt đầu nổi lên sóng gió.
- Tô huyện trưởng!
Đỗ Liêm cung kính gọi.
- Cậu đấy, tôi cũng không còn là huyện trưởng, không cần thiết gọi tôi như vậy.
Tô Mộc cười to nói:
- Chuyện bên chỗ cậu tôi cũng đã nghe nói, thế nào? Chuẩn bị xong chưa?
- Tô huyện trưởng, ý của ngài là nói, hiện tại tôi có thể qua đó sao?
Đỗ Liêm vội vàng nói.
- Làm sao? Không muốn sao?
Tô Mộc cười nói.
- Không, tôi đồng ý!
Đỗ Liêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701549/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.