Chương trước
Chương sau
Khi Tô Mộc được tin tức từ chỗ Từ Viêm, cả người lập tức đứng lên, vẻ mặt dị thường lạnh lùng:

- Cậu nói là sự thật? Chuyện này đến hiện tại có bao nhiêu người biết?

- Đúng vậy, là tôi cố ý hỏi Hạ Tiểu Xuyên, hắn nói đến hiện tại người chân chính biết chuyện này cũng không có mấy người, thật ra sau khi nói ra, hắn cũng hối hận, nhưng tất cả những gì hắn nói đều không thể nuốt trở lại, cho nên tôi mới biết được. Lãnh đạo, hiện tại trừ tôi ra, vẫn không có người khác biết chuyện này.

Từ Viêm hết sức nghiêm túc trả lời.

- Cậu nói lại một lần nữa đi!

Tô Mộc nhạy cảm cảm giác được chuyện này sợ rằng đã xuất hiện lớn nhất bước ngoặt

- Vâng, Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên có quốc tịch Mỹ, Hạ Tiểu Xuyên bởi vì chưa kết hôn, cho nên chỉ có một mình. Còn Hạ Hà chẳng những là có quốc tịch Mỹ, ngay cả vợ Hạ Hà là Lý Hoa cũng như vậy, quan trọng nhất là vợ con của Hạ Sơn cũng là quốc tịch Mỹ, nhưng theo tôi được biết, hình như vợ Hạ Sơn đang làm việc tại chỗ xử lý hộ tịch cục công an huyện Hoa Cổ.

Từ Viêm nói ra tất cả tin tức đào được từ miệng Hạ Tiểu Xuyên.

- Tiếp tục đào xới, nhất định phải đào được tất cả tin tức hữu dụng trong miệng Hạ Tiểu Xuyên cho tôi, đừng sợ náo lớn, tôi muốn biết chuyện có phải thật sự như vậy không, cậu hiểu chứ.

Tô Mộc nói

- Tôi hiểu!

Từ Viêm gật đầu nói

Từ Viêm làm sao có thể không rõ ý nghĩ của Tô Mộc, bởi vì... bây giờ hắn cũng có ý nghĩ như vậy, người như Hạ Tiểu Xuyên, tại sao lại có được quốc tịch Mỹ, đường ngang ngõ tắt trong chuyện này, chẳng lẽ rất khó đoán sao? Hơn nữa Hạ Sơn có thu nhập như vậy, tại sao có thể để cho vợ con mình đều gia nhập quốc tịch Mỹ? Còn nữa theo tin tức Từ Viêm tìm hiểu, chuyện này Hạ Sơn hoàn toàn giấu diếm.

Không có gì mờ ám ngươi giấu diếm làm gì!

- Chuyện này thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn!

Tô Mộc không ngờ, sự kiện ở thôn Thượng Hà lại phát sinh bất ngờ như vậy, Hạ Hà đường đường là uỷ viên chánh hiệp huyện Hoa Cổ, là người của thiên triều, nhưng bây giờ lại toát ra quốc tịch Mỹ. Nếu như chuyện này lộ ra, vấn đề của Hạ Hà sẽ có chút nghiêm trọng, giấu diếm thân phận như vậy, trở thành uỷ viên chính hiệp thiên triều, để cho người nào nghe thấy cũng biết bên trong nhất định có mờ ám.

- Hạ Sơn, ngươi thật sự có tài biểu diễn, chẳng qua ngươi làm quan như vậy, thật sự khiến cho ta mở rộng tầm mắt.

Tô Mộc nghĩ đến biểu hiện ngang ngược càn rỡ của Hạ Sơn trong văn phòng Giang Doãn Trí, cảm thấy một loại chán ghét không biết từ lúc nào dâng lên trong lòng. Thiên triều xuất hiện một loại từ chuyên dụng là khỏa quan, chính là chỉ loại quan viên phối ngẫu với nữ không phải vì yêu cầu công việc, gia nhập quốc tịch nước ngoài, hoặc là lấy quyền tạm trú vĩnh viễn ở nước ngoài.

Rất hiển nhiên nếu chuyện của Hạ Sơn như vậy, thì hắn chính là khỏa quan.

Tô Mộc thật sự không có hảo cảm gì với khỏa quan, cũng không phải nói Tô Mộc ghét người như vậy, cũng không phải nói trong những người đó không có quan tốt, mà bởi vì một loại thái độ là vứt bỏ tín ngưỡng.

Nếu ngươi quả thật là quan viên hợp cách của thiên triều, thì tại sao lại đồng ý để người nhà vứt bỏ quốc tịch thiên triều mà lựa chọn nước ngoài? Trong lòng ngươi chính là một khỏa quan, vì bản thân mà lưu một đường lui cho mình, người giống như ngươi, trong lòng đã từ từ đánh mất niềm tin của một đảng viên, ngươi dựa vào quyền cao chức trọng gì mà tiếp tục làm quan viên trong thiên triều?

Nếu trong lòng ngươi có tổ quốc, cần gì phải ngàn dặm xa xôi ra nước ngoài định cư, gia nhập quốc tịch nước ngoài?

Người giống như ngươi, phản bội quốc gia, tại sao quốc gia phải đối xử tử tế với ngươi! Người phản bội quốc gia, cuối cùng cũng sẽ bị quốc gia vứt bỏ!

Mà điều khiến cho Tô Mộc cảm thấy cực kỳ có vấn đề nhất chính là lời nói của Hạ Tiểu Xuyên, Hạ Sơn không báo cáo lên trên chuyện như vậy, phải biết rằng cường độ giám thị ở phương diện này của thiên triều, đã tạo thành một loại thể hệ khỏa quan giống như Hạ Sơn hiện tại.

Hạ Sơn thì sao?

Hạ Sơn chẳng những không báo lên trên, còn giấu diếm cho Hạ Hà và Hạ Tiểu Xuyên, khoa trương hơn là, vợ Hạ Sơn hiện giờ đã là người Mỹ, nhưng vẫn đi làm ở khoa hộ tịch cục công an huyện Hoa Cổ, chuyện này quả thực là trò cười, cũng chính là nguyên nhân Hạ Tiểu Xuyên không sợ hù dọa, nếu như chuyện này lộ ra, hắn nói không biết cái gì mới gọi là vấn đề.

Chẳng lẽ hóa chất Húc Thịnh chính là công cụ vơ vét của cải của bọn người Hạ Sơn?

Trong đầu Tô Mộc hiện lên một đạo ánh sáng, giống như mơ hồ bắt được gì đó, nhớ tới Lý Hưng Hoa muốn nhờ chuyện này giải quyết quan trường huyện Hoa Cổ, trong lòng Tô Mộc liền bắt đầu có một kế hoạch hoàn thiện.

- Triệu ca, hiện tại có chuyện cần làm phiền anh rồi.

Tô Mộc nói

- Chuyện gì?

Triệu Vô Cực nói.

- Bây giờ anh lên đường tới huyện Hoa Cổ một chuyến, nghĩ cách thăm dò tình huống của hóa chất Húc Thịnh...

Sau khi Triệu Vô Cực rời đi, lúc này Tô Mộc mới cảm thấy thư thái, ngồi trong phòng làm việc, nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, trên mặt lộ ra một nụ cười thư thái:

- Hiện trong đã trải qua bao lâu rồi?

- Nửa giờ rồi!

Trương Quan Trung nói.

- Vậy thì đợi thêm nửa giờ nữa, bản thân tôi muốn nhìn xem hóa chất Húc Thịnh có thể đáp ứng điều kiện của ta hay không.

Tô Mộc mỉm cười nói.

Dù sao hiện tại người cần gấp gáp cũng không phải là Tô Mộc, người của hóa chất Húc Thịnh còn gấp gáp hơn bất kỳ ai khác.

- Chị, chị nói phải làm sao bây giờ? Hiện giờ cũng đi qua nửa giờ rồi, nếu không cho quản ủy hội khu Cao Khai một câu trả lời, bọn họ thật sự sẽ tiến hành điều tra theo trình tự, đến lúc đó chúng ta sẽ hỏng bét.

Lý Đạt ngồi trong xe gấp giọng hỏi.

Lúc này bên trong xe chỉ còn lại Lý Đạt và Lý Hoa, Lý Hoa ngồi phía sau, sắc mặt âm tình bất định.

- Tuyệt đối không thể đáp ứng năm điều kiện này, nếu đáp ứng, hóa chất Húc Thịnh chúng ta thật sự không còn cách nào lăn lộn.

Lý Hoa nói.

- Nhưng nếu không đáp ứng, anh rể thật sự không thể ra ngoài.

Lý Đạt chần chờ nói:

- Nếu thật sự như vậy, chị biết hóa chất Húc Thịnh sẽ không có cách nào vận chuyển, chẳng những không có cách nào vận chuyển, chúng ta còn phải gánh chịu lửa giận bên phía Hạ huyện trưởng, nếu không chúng ta hỏi thăm ý tứ của anh rể xem sao?

- Có thể gặp anh rể được không?

Lý Hoa có chút lo lắng nói.

- Có thể!

Lý Đạt gật đầu nói:

- Em vừa liên lạc với đoàn luật sư của hóa chất Húc Thịnh, bọn họ có cách gặp được ảnh rể, chỉ cần gặp được, bước kế tiếp nên làm như thế nào, chúng ta chỉ cần nghe phân phó là được.

- Được, vậy chị sẽ đi ngay bây giờ!

Lý Hoa nói.

- Vậy để em sắp xếp!

Lý Đạt gật đầu nói.

- Chờ một lát!

Khi Lý Đạt đang xuống xe, Lý Hoa đột nhiên gọi lại:

- Tất cả chuyện này đều do chủ nhiệm quản ủy hội Tô Mộc gây ra, tôi bất kể cậu dùng cách gì, bám sát hắn. Nếu hắn muốn đấu với chúng ta đến cùng, thì hãy để hắn tới huyện Hoa Cổ nghĩ cách yếu nhân đi!

- Em hiểu!

Lý Đạt há có thể không biết Lý Hoa muốn làm gì, sau khi đáp lời liền xoay người bước xuống xe an bài, chỉ chốc lát sau đoàn xe đã bắt đầu lái đến phương hướng phân cục công an khu Cao Khai.

Có câu nói một hảo hán ba người giúp, một người cho dù lợi hại thế nào, lại có thiên phú, nhưng lực lượng cá nhân vẫn yếu ớt, nếu như không có lực lượng đoàn đội bổ sung, muốn làm được bất cứ chuyện gì cũng là hi vọng xa vời.

Từ Viêm không thể nghi ngờ chính là một trợ thủ bên cạnh Tô Mộc.

Sau khi Từ Viêm cạy miệng Hạ Tiểu Xuyên thành công, liền trực tiếp khóa chặt mục tiêu tiếp theo lên người Hạ Hà, cùng lúc đó đủ loại thủ đoạn tra hỏi được trình diễn bên trong phân cục công an, mặc dù không dùng các cách xử phạt về thể xác, nhưng hiệu quả chắc chắn là kinh người. Trong thời gian ngắn nhất, Từ Viêm đã lấy được tất cả chứng cớ là tài xế nào ở hóa chất Húc Thịnh đêm hôm đó đã lái xe đến đổ rác thải công nghiệp lên ruộng đất, sau đó bị bắt giữ, là ai đến thôn Thượng Hà cướp xe, hơn nữa phá hủy trường học.

Tất cả chứng cớ xuất hiện trên người Từ Viêm!

Đây cũng là lo lắng của Từ Viêm!

Mặc dù Từ Viêm không biết tại sao Tô Mộc lại bất chợt nặng tay với hóa chất Húc Thịnh, nhưng chỉ riêng chuyện đám người của hóa chất Húc Thịnh phá hủy trường học ở thôn Thượng Hà thành như vậy, sau đó Hạ Hà chẳng những không nghĩ cách bổ cứu, ngược lại còn kiêu ngạo ương ngạnh, đã đủ khiến Từ Viêm muốn hành động.

- Hạ Hà, ngươi không có gì muốn nói sao?

Từ Viêm hỏi.

- Ta có gì phải nói, Từ cục, ta nghĩ ta rất cần thiết phải nhắc nhở ngươi một chút, ta không phải là tội phạm, hiện tại nhiều nhất chỉ là người bị các ngươi gọi tới xét hỏi mà thôi, hành động của ta trong đại sảnh đúng là có chút lỗ mãng, ta có thể xin lỗi, nếu có xử phạt kinh tế gì đó ta cũng nhận.

Hạ Hà nhìn Từ Viêm, thẳng thắn nói.

Đây là muốn lấy lui làm tiến!

Từ Viêm biết Hạ Hà có thể trở thành chủ tịch hóa chất Húc Thịnh, không phải chỉ là một kẻ thùng rỗng kêu to, nếu như vậy, hóa chất Húc Thịnh cũng chưa chắc có thể trở thành xí nghiệp tư doanh số một huyện Hoa Cổ.

Nhưng Hạ Hà, ngươi cho rằng ngươi nói gì cũng có thể thành sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.