- Đây là cái gì?
Đường Tú Thi nhướng mày hỏi.
- Sao vậy? Chẳng lẽ cô còn sợ tôi làm gì cô sao?
Tô Mộc nghiền ngẫm hỏi.
- Tôi sợ cái gì, nếu anh thật sự dám làm như vậy, tôi cam đoan anh không nhìn thấy được mặt trời ngày mai.
Đường Tú Thi thật bình tĩnh nói, nói xong bưng ly nước uống cạn sạch, uống xong liền đặt ly nước xuống bàn.
- Hiện tại được rồi chứ?
- Nằm xuống đi thôi!
Tô Mộc mỉm cười nói:
- Yên tâm, ly nước vừa rồi chỉ làm cho cô tạm thời ngủ thiếp đi mà thôi. Đợi sau khi cô tỉnh lại, cô sẽ phát hiện mình đã hoàn toàn lành bệnh.
- Tốt nhất là như vậy!
Đường Tú Thi nói xong liền nằm xuống ghế, chậm rãi nhắm mắt lại.
Viên thuốc của Tô Mộc là dùng thôi miên, nếu lúc trước hắn không phải lo lắng khi thôi miên Từ Trung Nguyên cùng Phương Thạc có tính khiêu chiến rất mạnh, sợ hãi sẽ làm bị thương thân thể bọn họ, hắn tuyệt đối đã làm. May mắn miệng của hai người vẫn kín, Tô Mộc biết họ sẽ không tiết lộ ra ngoài. Nhưng ngoại trừ hai người họ, Tô Mộc không dám tin tưởng những người khác.
Tuy có thể trị bệnh, nhưng không có nghĩa bại lộ bí mật quan bảng làm trả giá.
Chỉ cần hắn trị tốt cho người khác, người ta cũng đừng nên quản thủ đoạn của hắn thế nào!
Đây cũng là nguyên nhân Tô Mộc chuẩn bị thuốc thôi miên. Chỉ vì cam đoan sự an toàn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701004/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.