Nếu tôi không có hàng, thì cả huyện thành đều đoạn hàng!
Một câu tuyên bố thật khí thế của Hoàng Tam, nhất thời làm cho Tô Mộc có chủ ý. Chỉ những lời này, Hoàng Tam tuyệt đối là một nhân vật trong huyện thành Hình Đường. Nếu tìm hiểu nguồn gốc, nói không chuẩn có thể đem cả mạng lưới săn trộm tìm ra. Chỉ bắt một mình Hoàng Tam thật sự không có ý nghĩa gì, nếu không chơi thì thôi, đã chơi phải chơi thật lớn. Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc xoay chuyển.
- Hoàng Tam, đêm nay tôi còn có việc, như vậy đi, anh cho tôi dãy số, ngày mai tôi liên hệ anh.
Tô Mộc nói.
- Được!
Hoàng Tam trực tiếp lấy ra danh thiếp:
- Tùy thời gọi tới đều có người đón.
- Cứ như vậy, tôi đi trước.
Tô Mộc nói.
- Được, không tiễn xa!
Hoàng Tam tươi cười đảo mắt nhìn qua Hứa Huyên cùng Cố Tiểu Mỹ, còn dừng lại trên người Quan Ngư:
- Huynh đệ, không nói gì khác, mấy cô bé bên cạnh anh thật sự không tệ, thật tinh mắt ah.
Muốn chết! Đáy lòng Tô Mộc hiện lên lãnh ý, thần sắc không hề biến hóa:
- Tôi đi đây.
Đợi bốn người Tô Mộc rời đi, tên lưu manh bên cạnh Hoàng Tam nghi hoặc hỏi:
- Hoàng Tam ca, cứ buông tha bọn hắn như vậy sao? Đừng nói bọn hắn có phải là phú nhị đại hay không, cho dù là phú nhị đại, đi tới địa bàn của chúng ta, làm sao còn cho bọn hắn tùy ý hung hăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2701002/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.