Cầm tiền dơ bẩn của cô, cầm đồ vật của cô, cút ra ngoài cho tôi!
Chờ khi Tô Mộc cùng Đoạn Bằng chạy tới phòng bệnh, còn chưa đi vào chợt nghe được trong phòng truyền ra tiếng gầm gừ phẫn nộ của Chương Trạch Quang.
- Chương Trạch Quang, ông đừng rượu mời không uống mà uống rượu phạt, ông thật cho rằng có người nào nói với ông thì có thể trị tội em trai của tôi sao? Nói thật cho ông biết, không có cửa! Chỉ cần tôi còn ngồi trên ghế này một ngày, Chương gia các người đừng mong xoay người.
Thanh âm bén nhọn của Cao Bình vang lên trong phòng bệnh.
- Cao cục trưởng, em vẫn còn là lãnh đạo cục giáo dục sao? Làm sao em có thể nói ra lời như vậy? Tôi rốt cục là bị ai đụng, chẳng lẽ trong lòng em không hiểu rõ sao? Em chẳng những không biết hối cải, còn ở đây uy hiếp chúng ta, rốt cục em làm cán bộ lãnh đạo thế nào vậy? Chẳng lẽ bởi vì Cao Thăng là em trai của em nên phạm pháp không cần truy cứu sao?
Mã Thụy nằm trên giường, sắc mặt phẫn nộ hô to, chẳng qua vì thân thể bị trọng thương nên mỗi khi nói một câu đều thật tốn sức, chỉ vài câu nói đã thở dồn dập mệt mỏi.
- Có nghe hay không? Cầm theo đồ vật của em cút cho tôi! Chúng ta không cần!
Chương Trạch Quang lớn tiếng nói:
- Chúng ta cần chính là công đạo, chúng ta muốn nhìn thấy Cao Thăng bị hình phạt.
- Ha ha…
Cao Bình giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700462/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.