Ba!
Trong tiếng vang thanh thúy, trên mặt Cao Thăng lưu lại dấu tay đỏ thẫm.
- Ah, Cao hiệu trưởng, anh không sao chứ?
Lưu Phỉ gấp giọng kêu lên, ngẩng đầu nhìn Dương Tri Liễu hô:
- Dương Tri Liễu, em biết em đang làm gì không? Em dám đánh Cao hiệu trưởng, em còn muốn làm việc trong nhất trung hay không?
- Tiện nhân, mày dám đánh tao, tao không đánh chết mày không được!
Cao Thăng ôm khuôn mặt bị đánh đỏ hồng, không chút nghĩ ngợi vung chân đá Dương Tri Liễu, nếu bị đá trúng em nhất định phải bị thương.
Phanh!
Nhưng một cước này của Cao Thăng không đá trúng Dương Tri Liễu, chẳng những không trúng ngược lại còn bị một cước của Tô Mộc đá bay. Trong tiếng vang rầm rĩ Cao Thăng bay ngược hất đổ vài chiếc ghế, nện lên cửa sổ rơi xuống. Trên người đau đớn kịch liệt làm cho hắn không nhịn được kêu thảm.
- A, Tô Mộc, em không sao chứ?
Lúc này Dương Tri Liễu mới giật mình kinh hô, một cước vừa rồi không nghĩ tới chính là Tô Mộc chắn ngang trước mặt em đá bay Cao Thăng.
- Dám mắng lão sư của tôi, ông tính thứ gì vậy? Cao Thăng, thật sự nghĩ ông là hiệu trưởng thì muốn làm gì thì làm sao? Chuyện ông đã vi phạm, ông đợi thừa nhận pháp luật thẩm phán đi!
Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.
Khái khái!
Cao Thăng ho khan vài tiếng, ngẩng đầu hung tợn nhìn chằm chằm Tô Mộc:
- Tiểu bạch kiểm, mày là ai? Mày cho rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700460/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.