Tô Mộc nhìn bộ dạng của Diệp Tích, cười phá lên:
- Ha ha ha ha ha ha!
Diệp Tích cũng xì cười. Từ đầu đến cuối Tô Mộc không buông tay Diệp Tích ra, như muốn nắm tay suốt đời.
Gút mắt giữa hai người đã mở, Tô Mộc và Diệp Tích nhìn nhau, cảm giác khó tả dâng lên. Như ngày xưa cộng tác trong hội sinh viên bồi dưỡng ra ăn ý, cảm giác đó rất kỳ diệu, làm người ta say mê.
Nhưng không khí này không kéo dài bao lâu. Tô Mộc định nói gì chợt có vài tiếng hét chói tai vang lên, một chai bia vỡ dưới chân bọn họ. Miểng văng tứ tung, có một ít bắn lên chân Diệp Tích. Trong không khí nồng nặc mùi bia.
Một nam nhân nhuộm tóc đỏ lỗ mãng rống to:
- Bà nội nó cút cho lão tử, ai còn dám ở lại lâu hơn một chút là lão tử xử luôn các ngươi!
Mấy nam nhân mặc áo sơ mi hoa đi theo nam nhân tóc đỏ, miệng ngậm thuốc lá, bộ dáng lưu manh. Cách ăn mặc, khí thế như vậy còn thiếu không viết bốn chữ lên mặt: ta là du côn.
Trong tiếng lạch cạch, những người ngồi trên ghế ăn cơm đều đứng dậy, lật đật chạy đi, sợ ở lâu sẽ bị đánh.
Lão bản tiệm vỉa hè cũng phập phồng lo sợ núp sau quầy, càng đừng nói lên tiếng chất vấn, không có cả can đảm dứng ra. Lão bản thầm cầu nguyện đám ôn thần này xong chuyện rồi đi mau.
Tô Mộc nhíu mày, không khí tốt đẹp bị phá hỏng hết. Rõ ràng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700274/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.