Tô Mộc gật đầu, nói:
- Tốt!
Đổi lại bình thường gặp chuyện này Tôn Tân đã vung nắm đấm, nhưng bất ngờ là gã ngây người như bị sét đánh.
Tôn Tân nhíu mày lẩm bẩm:
- Tô Mộc... Tô Mộc..
Mắt Tôn Tân dại đi.
Mãi khi Tô Mộc và Diệp Tích khuất mắt, Tôn Tân bừng tỉnh:
- Tô Mộc, là người Hồ Bình nói, chính là hắn dụ dỗ Chu Từ. Ta đã thấy lạ sao cái tên này nghe quen tai. Ha ha ha, Tô Mộc, ta còn đang nghĩ làm sao xử ngươi, không ngờ ngươi tự đưa lên cửa. Ngươi chạm Chu Từ, giờ còn lừa gạt Diệp Tích, chỉ bấy nhiêu đủ để ta không tha cho ngươi!
Nghĩ đến đây Tôn Tân cười dữ dằn móc điện thoại ra, bấm một dãy số:
- Hào Tử, mau đến đại học Giang Nam, ta có chuyện muốn ngươi làm.
Tôn Tân cúp máy:
- Tô Mộc, ở trong địa bàn của ta chờ xem ta đùa chết ngươi!
Tôn Tân lái xe đi, cánh hoa hồng bay khắp nơi.
Mặt trời phía chân trời đã lặn xuống núi. Tô Mộc, Diệp Tích thật sự ngồi ở quán vỉa hèn, mỉm cười nhìn nhau. Đây là phố ăn vặt rất nổi tiếng gần đại học Giang Nam, giáo viên, sinh viên đại học Giang Nam đều tới đây ăn. So với đồ ăn trong căn tin thì con phố này vừa ngon vừa rẻ.
Tô Mộc cười hỏi:
- Mới rồi Tôn Tân hỏi chúng ta có quan hệ gì, sao em không nói với hắn?
Diệp Tích phản xạ bật thốt:
- Nói với hắn?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700272/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.