- Biết Anh Tống tốt với mình nhưng không ngờ độ thân mật lên đến tám mươi, nghĩa là Anh Tống đáng tin cậy. Nhưng nếu không nhờ Quan Bảng thì suốt đời mình cũng không đoán được Anh Tống có bối cảnh hiển hách như vậy, thế mà ở ẩn trong đại học Giang Nam làm hội trưởng hiệp hội võ thuật gì đó.
- Khoan, không lẽ Anh Tống che giấu thân phận? Không đúng, Anh Tống là người của sư phụ. Nói vậy thì sư phụ càng lợi hại? Sư phụ có bối cảnh gì đây? Chắc không phải là tướng quân hay đội trưởng bộ đội đặc chủng Long Nha đi?
Đầu óc Tô Mộc xoay chuyển nhanh, cố gắng tiêu hóa tin tức nhận được. Tống Thời nhìn bộ dạng của Tô Mộc thì nhíu mày, thầm suy đoán:
- Chẳng lẽ Tô Mộc biết thân phận của mình? Không thể nào, không có đạo lý. Trừ Mai lão ra nguyên đại học Giang Nam này, nguyên tỉnh Giang Nam không mấy người biết thân phận của mình. Hơn nữa nếu Tô Mộc biết thì sớm nên biết, hiện tại Mai lão không nói, Tô Mộc không thể biết gì được.
Tống Thời huơ tay, cười hỏi:
- Tô Mộc, sao vậy?
Tô Mộc tỉnh táo lại, trợn to mắt nói:
- Anh Tống, tôi không ngốc.
Tống Thời cười to bảo:
- Không ngốc? Nhìn bộ dạng của ngươi không khác gì tên ngốc. Nào, đã về rồi thì hai ta hãy so chiêu đi. Nói thật là lúc ngươi không ở đây chẳng ai so đấu với ta được.
Tô Mộc hỏi:
- Anh Tống chờ lát nữa đi, cầm giùm em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700269/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.