Triệu Tứ Hải quay đầu nhìn phía sau, Tạ Minh Hạo không thèm để ý nói:
- Gọi đi, tao cũng không tin mày có thể gọi cho ai! Hôm nay ai tới cầu tình cũng vô dụng!
Lý Nhạc Thiên khinh thường cười lạnh một tiếng, bấm dãy số điện thoại, liền nói:
- Đại ca, em ở phố đồ cổ huyện thành Hình Đường bị người hố! Đối phương hình như là con trai bí thư huyện ủy gì đó, còn có một khoa trưởng trị an rắm chó, nếu như anh không tới hỗ trợ, tiểu đệ đừng nghĩ đi ra huyện Hình Đường!
- Giả vờ giả vịt!
Tạ Minh Hạo không cho là đúng.
Theo hắn xem ra nếu Lý Nhạc Thiên ở chung một chỗ với Tô Mộc, Tô Mộc là ai? Chỉ là phó trưởng trấn Hắc Sơn, nhân viên công vụ cấp phó khoa nho nhỏ, như vậy bối cảnh Lý Nhạc Thiên cũng chẳng có gì giỏi lắm.
Mày không phải muốn gọi điện thoại sao? Được, tao cho mày gọi, chúc mày gọi người đứng sau lưng kia ra mặt mới tốt. Cửa hàng đồ cổ của tao đang lo không ai đền kia, tới một kẻ xem tiền như rác là tốt nhất.
Nói thêm vài câu, Lý Nhạc Thiên cúp điện thoại:
- Huynh đệ, yên tâm đi, rất nhanh có thể thu phục việc này!
- Như vậy tốt nhất!
Tô Mộc mỉm cười nói, trong lòng thầm suy đoán Lý Nhạc Thiên gọi điện thoại cho ai, trọng lượng có đủ nặng hay không.
Không qua bao lâu, ngay lúc lòng kiên nhẫn của Tạ Minh Hạo sắp hết, đang muốn bão nổi, bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700078/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.