Sau mưa rền gió dữ trong óc, Tô Mộc rất nhanh liền khôi phục thanh tỉnh, suy tư tấm bảng kia là gì, làm sao lại xuất hiện. Mà ngay khi hắn còn đang suy tư, quan bảng bắt đầu lặng yên xoay tròn. Mỗi lần xoay tròn đều có vô số văn tự trào ra, sau đó thật nhu hòa ẩn xuống.
Quan bảng xoay tròn suốt bốn giờ, mãi đến khi đầu óc Tô Mộc đau nhức như bị kim châm mới chậm rãi dừng lại.
Mà lúc này đã là hoàng hôn.
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, chiếu lên trên người, Tô Mộc chậm rãi mở mắt. Không biết vì sao cảm giác đau đớn toàn thân khi bị tai nạn xe cộ, hiện tại vô ảnh vô tung biến mất, thân thể còn tinh thần phấn chấn hơn trước đó. Xương cốt bị gãy tựa hồ chưa từng phát sinh qua chuyện gì, hoàn toàn khỏe mạnh.
- Di!
Tô Mộc nhìn thấy Diệp Tích ngồi bên giường bệnh có chút ngủ gật, không ngờ nàng vẫn còn ở nơi này. Hắn vừa trở mình định ngồi dậy, Diệp Tích chợt mở mắt ra.
- Tô Mộc, anh đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Có cần tôi đi gọi bác sĩ hay không? Anh muốn ăn cái gì, hiện tại tôi đi mua cho anh.
Diệp Tích gấp giọng nói.
- Đừng vội!
Tô Mộc cười ngồi dậy:
- Diệp Tích, tôi không sao, đã tốt lắm rồi! Phải rồi, cô không sao chứ? Không bị thương tổn ở đâu đi?
- Tôi không sao!
Diệp Tích nói:
- Anh khoan hãy lộn xộn, tôi đi gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-bang/2700066/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.