Chương trước
Chương sau
Sau mưa rền gió dữ trong óc, Tô Mộc rất nhanh liền khôi phục thanh tỉnh, suy tư tấm bảng kia là gì, làm sao lại xuất hiện. Mà ngay khi hắn còn đang suy tư, quan bảng bắt đầu lặng yên xoay tròn. Mỗi lần xoay tròn đều có vô số văn tự trào ra, sau đó thật nhu hòa ẩn xuống.

Quan bảng xoay tròn suốt bốn giờ, mãi đến khi đầu óc Tô Mộc đau nhức như bị kim châm mới chậm rãi dừng lại.

Mà lúc này đã là hoàng hôn.

Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, chiếu lên trên người, Tô Mộc chậm rãi mở mắt. Không biết vì sao cảm giác đau đớn toàn thân khi bị tai nạn xe cộ, hiện tại vô ảnh vô tung biến mất, thân thể còn tinh thần phấn chấn hơn trước đó. Xương cốt bị gãy tựa hồ chưa từng phát sinh qua chuyện gì, hoàn toàn khỏe mạnh.

- Di!

Tô Mộc nhìn thấy Diệp Tích ngồi bên giường bệnh có chút ngủ gật, không ngờ nàng vẫn còn ở nơi này. Hắn vừa trở mình định ngồi dậy, Diệp Tích chợt mở mắt ra.

- Tô Mộc, anh đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Có cần tôi đi gọi bác sĩ hay không? Anh muốn ăn cái gì, hiện tại tôi đi mua cho anh.

Diệp Tích gấp giọng nói.

- Đừng vội!

Tô Mộc cười ngồi dậy:

- Diệp Tích, tôi không sao, đã tốt lắm rồi! Phải rồi, cô không sao chứ? Không bị thương tổn ở đâu đi?

- Tôi không sao!

Diệp Tích nói:

- Anh khoan hãy lộn xộn, tôi đi gọi bác sĩ!

- Thật không cần…

Tô Mộc còn chưa nói hết lời, Diệp Tích đã chạy ra khỏi phòng bệnh gọi bác sĩ. Bác sĩ vào phòng cẩn thận kiểm tra cho Tô Mộc, nhịn không được nhíu mày, có chút khó tin lắc lắc đầu.

- Điều này sao có thể? Xương cốt của anh rõ ràng đã bị gãy, dù muốn động ít nhất phải nghỉ ngơi điều dưỡng nửa tháng. Kỳ quái, sao hiện tại anh hoàn toàn không có việc gì?

- Có thể thể chất của tôi tốt thôi, phải biết rằng lúc tôi còn ở đại học, là hội trưởng võ hiệp hội. Được rồi bác sĩ, tôi không sao, nằm một chút sẽ có thể xuất viện, ngài cứ đi làm việc của mình đi.

Tô Mộc cười nói.

- Kỳ quái, thật là kỳ quái, chẳng lẽ thân thể người này thật sự lợi hại như vậy?

Bác sĩ lẩm bẩm đi ra phòng bệnh.

- Anh thật sự không có việc gì?

Diệp Tích hoài nghi hỏi:

- Đừng sợ, nếu anh e ngại tiền viện phí, đừng lo lắng, hết thảy còn có tôi đây.

- Diệp Tích, tôi nói đã tốt thật sự tốt lắm, không tin cô xem!

Tô Mộc ngồi dậy, lưu loát nhảy xuống giường, đánh một bộ Hình Ý quyền có da có thịt.

Động tác của hắn như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, làm gì có chút dấu hiệu bị thương?

Cho tới lúc này Diệp Tích mới tin tưởng Tô Mộc thật sự không có việc gì.

- Anh không sao là tốt rồi, vừa rồi anh không biết, thật sự rất nguy hiểm. Cảm ơn anh, nếu không có anh tôi nghĩ hiện tại mình đã chết.

Diệp Tích chân thành nói.

- Khách khí với tôi như vậy làm gì! Tốt xấu chúng ta là bạn học, cô gặp nguy hiểm tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu đi.

Tô Mộc mỉm cười nói.

- Phải rồi, Tô Mộc, sau khi tốt nghiệp đại học không còn nghe tin tức của anh, anh đi đâu vậy?

- Tôi còn có thể đi đâu chứ? Về quê làm tiểu nhân viên công vụ mà thôi.

- Hiện tại anh là nhân viên công vụ?

- Ánh mắt của cô có ý gì đây? Không tin sao? Nói cho cô biết, tôi không phải nhân viên công vụ bình thường, tôi là phó trưởng trấn!

- Phải không vậy?

- Không tin sao? Không tin thì có rảnh tới chỗ của tôi đi chơi, cho cô xem một chút.

- Khoác lác đi anh, còn nữa, lần này anh về thành phố làm gì? Sao đã về cũng không báo một tiếng?

- Không xong! Sách của tôi?

- Sách? Sách gì vậy?

Nghe Tô Mộc giải thích, hắn thật sự không nói dối, sau khi tốt nghiệp đại học hắn tham gia cuộc thi tuyển chọn nhân viên công vụ do thành phố tổ chức. Tuy rằng thi đậu nhưng không có bối cảnh không thế lực, kết quả bị phân phối tới quê hương Trấn Hắc Sơn. Bởi vì trước khi phân phối từng làm việc tại ủy ban huyện gần nửa năm, về sau lấy danh nghĩa bà con xa mới miễn cưỡng điều động hắn đến trấn Hắc Sơn, trở thành phó trưởng trấn.

Nhưng ngàn vạn lần đừng tưởng rằng chức phó trưởng trấn lợi hại như thế nào, phải biết rằng trong huyện Hình Đường, trấn Hắc Sơn nghèo khó nhất nhì nơi đó. Thật sự không còn nơi nào nghèo khó hơn trấn Hắc Sơn được nữa, cần đường không đường, núi lớn mênh mông vô bờ nằm vắt ngang bên trong. Trấn Hắc Sơn nghèo tới mức những trấn bên ngoài không có ai muốn đem con gái mình gả vào nơi kia.

Con gái nhà ai gả tới trấn Hắc Sơn, ý nghĩa nhảy vào hố lửa vạn trượng.

Dưới tình huống như thế, không có cán bộ nào muốn tới trấn Hắc Sơn, dù có đi tới cũng làm không được vài ngày sẽ nghĩ đủ mọi biện pháp điều đi.

Tô Mộc tốt nghiệp trường đại học Giang Nam, năm đó thi nhân viên công vụ đạt thứ nhất, hơn nữa có bà con nhờ vả, phân phó tới trấn Hắc Sơn làm phó trưởng trấn. Phó trưởng trấn hai mươi hai tuổi, chủ quản công tác văn hóa vệ sinh toàn trấn, nói toạc ra chính là không có nửa điểm quyền lực.

Lần này hắn đến thành phố Thịnh Kinh, vừa vì việc riêng vừa có nhiệm vụ khác, đó chính là mua sách vở cho học sinh trong một sơn thôn. Mà ở cạnh Giang đại có thị trường sách cũ, sau khi mua được sách Tô Mộc muốn tranh thủ chạy về trước khi trời tối, ai ngờ gặp phải tai nạn này.

Nguyên lai là như vậy!

Diệp Tích nhìn Tô Mộc, ánh mắt hiện lên vẻ sùng bái:

- Tô Mộc, tôi thật sự không hề nghĩ tới đệ nhất tài tử trong trường năm xưa hiện giờ đã trở thành phó trưởng trấn. Anh yên tâm đi, những quyển sách kia giao cho tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ mang theo sách đi trấn Hắc Sơn tìm anh.

- Thật sao?

Đôi mắt Tô Mộc sáng ngời, bốn năm đại học mặc dù hắn không hiểu biết nhiều về gia đình Diệp Tích, nhưng hiểu gia cảnh của nàng hẳn không tệ lắm. Nếu như có nàng hỗ trợ, việc này sẽ dễ làm hơn.

Người chưa từng đi qua trấn Hắc Sơn, không cách nào tưởng tượng sự nghèo khó của trấn. Là người sinh trưởng tại địa phương, Tô Mộc rõ ràng cảm nhận được muốn thoát khỏi loại tình huống kia, nhất định phải giúp đỡ càng nhiều đứa trẻ đi tới tương lai.

Đương nhiên Tô Mộc biết làm như vậy căn bản không phải biện pháp trị tận gốc, hắn cũng muốn phát triển kinh tế, hoàn toàn thay đổi hiện trạng trong trấn. Nhưng hắn chỉ là một phó trưởng trấn hữu danh vô thực, muốn làm gì lại không có thực quyền thì không thực tế.

Từ khi tốt nghiệp sau đó mài luyện hơn một năm, nhiệt huyết ngây ngô trên người hắn cũng đã không còn nữa. Đại học là đại học, xã hội là xã hội, hai bên hơn kém nhau quá lớn.

- Đương nhiên là thật sự, xem như báo đáp ơn cứu mạng của anh đi.

Diệp Tích gật đầu nói.

Tô Mộc quan sát khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Tích chìm đắm trong ánh nắng chiều, nhất thời nhìn đến ngây người. Nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh táo lại, bốn năm sinh viên, một năm mài luyện xã hội khiến cho hắn hiểu thật rõ ranh giới sâu thẳm giữa mình cùng Diệp Tích không cách nào vượt qua, thân phận bối cảnh khác xa nhau, tuyệt đối không khả năng đứng chung một chỗ.

Thay vì nghĩ ngợi xa vời, không bằng tĩnh tâm ở trong phạm vi khả năng cho phép làm chút hiện thực cho những học sinh nghèo khó trấn Hắc Sơn.

- Vậy thì đa tạ.

Tô Mộc lại hàn huyên với Diệp Tích thêm một lát, sau đó mới biết được sau khi tốt nghiệp nàng vẫn chưa rời trường mà tiếp tục học lên, hiện tại còn chưa rời khỏi Giang đại.

Nói chuyện phiếm gần nửa giờ, cửa phòng bệnh mở ra, mấy thân ảnh đi nhanh vào, người dẫn đầu chính là Diệp An Bang.

- Cha, cha đã đến rồi!

Diệp Tích cười nói:

- Con chính thức giới thiệu với cha, vị này là Tô Mộc, là bạn học đại học của con, là anh ấy cứu con.

- Tiểu Tô, cảm ơn!

Diệp An Bang đi thẳng tới trước, nắm tay Tô Mộc chân thành nói.

- Tô Mộc, anh làm sao vậy? Đây là cha tôi!

Diệp Tích thấp giọng nói.

Nguyên bản Diệp Tích nghĩ với tính cách của Tô Mộc, dù gặp cha của mình cũng sẽ không đến nỗi nào. Nhưng nàng phát hiện mình đã sai lầm, bởi vì lúc này Tô Mộc giống như bị sấm đánh trúng, ngơ ngác đứng ngay tại chỗ, biểu tình đầy vẻ khiếp sợ, nhìn chằm chằm Diệp An Bang như nhìn thấy quỷ.

Người đàn ông trước mắt này chính là cha của Diệp Tích!

Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Vì sao tấm bảng trong đầu mình lại biến thành những chữ này?

Tô Mộc kinh ngạc đứng thẳng tại chỗ, nhìn chằm chằm Diệp An Bang, hai tay bị hắn nắm chặt thật lâu chưa lấy lại tinh thần. Đích xác không phải vì Tô Mộc nhìn thấy Diệp An Bang mà sợ hãi, thật sự là vì trong nháy mắt Diệp An Bang xuất hiện, tấm bảng đã biến mất trong đầu Tô Mộc lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa mặt trên còn rõ ràng xuất hiện mấy hàng chữ:

Tên: Diệp An Bang.

Chức vụ: Ủy viên tỉnh ủy Giang Nam, trưởng ban tổ chức tỉnh ủy.

Yêu thích: kỳ thạch.

Độ thân mật: 40.

Thật là quỷ dị!

Tấm bảng này thật quá khoa trương, chỉ bắt tay đã nhìn thấu tư liệu cơ bản của đối phương. Nếu không phải tự mình trải qua, đánh chết Tô Mộc cũng không tin tưởng đây là sự thật!

Khoan, đây là cái gì? Đúng lúc này trong đầu Tô Mộc lại xuất hiện hàng chữ: độ thân mật giới hạn cao nhất là 100, tiêu chuẩn cân nhắc cơ bản là 20. Hơn 50 chứng minh cảm nhận tốt với ngươi, vượt qua 80 nói rõ đáng giá tín nhiệm, vượt qua 90 ý nghĩa không hề có lòng phòng bị với ngươi.

Con số càng lớn độ thân mật càng cao thì ý nghĩa đối phương đối với mình càng có hảo cảm!

Con số càng nhỏ độ thân mật càng thấp ý nghĩa đối phương chỉ có ấn tượng bình thường đối với mình!

Đây có thật không?

Chẳng lẽ người trung niên trước mắt này thật sự là ủy viên tỉnh ủy Giang Nam, chưởng quản toàn bộ mũ quan vô số người trong tỉnh, là trưởng ban tổ chức tỉnh ủy Diệp An Bang?

Khoan khoan, vừa rồi Diệp Tích gọi ông ta là gì? Cha! Chẳng lẽ Diệp Tích là hòn ngọc quý của Diệp An Bang, cha của nàng có thân phận cao như vậy! Chính mình cho tới nay đều đã đoán sai, nhà của Diệp Tích không phải kinh doanh, mà là làm quan!

Diệp An Bang vẫn đứng thẳng người, nhìn vẻ mặt sửng sốt của Tô Mộc, trên mặt không có bất kỳ diễn cảm. Hắn làm tới chức vị này đã trải qua nhiều sóng gió, không hề lộ ra chút phản ứng nào trên mặt của mình.

- Vương viện trưởng, tiểu Tô không sao chứ?

Diệp An Bang đạm mạc hỏi.

- Không có chuyện gì, tuyệt đối không có chuyện gì!

Viện trưởng bệnh viện vội vàng đáp:

- Trải qua chúng tôi kiểm tra, cậu ấy đã hoàn toàn khôi phục. Nhưng vì bảo đảm, nếu có thể ở lại bệnh viện quan sát vài ngày là tốt nhất.

- Vậy là tốt rồi!

Diệp An Bang xoay người, thản nhiên rút tay về ôn nhu nói:

- Tiểu Tích, con thấy thế nào?

- Tô Mộc, đang nói chuyện với anh đó, đây là cha tôi.

Diệp Tích dùng sức lôi kéo góc áo Tô Mộc, nàng không nghĩ tới sự tình sao biến thành như vậy.

Tô Mộc xưa nay luôn trầm ổn bình tĩnh, nói chuyện tự nhiên khôn khéo, hiện tại sao lại biến thành như vậy, chẳng lẽ hắn đã nhận ra thân phận cha nàng hay sao?

- Không thể nào đi, hai người chỉ lần đầu tiên gặp mặt, hơn nữa cha mới đến tỉnh Giang Nam chưa bao lâu, vẫn luôn điệu thấp, chưa từng xuất hiện trong ti vi, Tô Mộc không thể nào nhận ra.

Diệp Tích nhủ thầm.

Tô Mộc rất nhanh sực tỉnh, thở sâu, điều chỉnh lại trạng thái, nhìn Diệp An Bang đúng mực nói:

- Bác trai!

Chính là bác trai!

Hiện tại Tô Mộc không khả năng xưng hô chức vụ của Diệp An Bang, tuy hắn không biết Diệp An Bang mới điều động tới tỉnh Giang Nam, nhưng tình thế hiện tại hiển nhiên không thể xưng hô là bộ trưởng.

- Cậu tên Tô Mộc? Là bạn học của tiểu Tích sao?

Diệp An Bang mỉm cười hỏi.

- Dạ, bác trai, cháu là bạn học cùng trường với Diệp Tích, ngành quản lý kinh tế.

Tô Mộc thản nhiên nói.

- Không tệ, tốt lắm! Nếu không nhờ có cậu, hiện tại chỉ sợ tiểu Tích đã gặp nguy hiểm. Tô Mộc, có thời gian tới nhà ngồi chơi một chút, để bác gái xuống bếp làm thức ăn đãi cậu. Nói thế nào hai người là bạn học, dù không có việc gì cũng nên thường xuyên lui tới đó thôi.

Diệp An Bang cười nói.

- Nếu như có thời gian, cháu nhất định sẽ tới cửa bái phỏng bác trai bác gái.

Tô Mộc cũng không đem chuyện mình cứu Diệp Tích đưa ra nói, chỉ nói mình sẽ đến nhà bái phỏng cha mẹ nàng. Một câu nhìn như lơ đãng, lại làm trong lòng Diệp An Bang gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy!

- Tô Mộc, bác nghe nói hiện tại cháu là phó trưởng trấn Hắc Sơn tỉnh Giang Nam chúng ta, phải không?

Sau khi Diệp An Bang ngồi xuống làm như tùy ý nói.

Quả nhiên không hổ là trưởng ban tổ chức tỉnh ủy!

Tô Mộc cũng không cho rằng Diệp An Bang đã sớm biết về mình, chắc là sau khi hắn cứu Diệp Tích phải vào bệnh viện, Diệp An Bang đã cho người tra hồ sơ nên mới biết. Ở trong lòng hắn có chút suy đoán, chỉ sợ ngay cả lai lịch gia đình của mình Diệp An Bang cũng đã hiểu biết rõ ràng, đây là ưu thế của thượng vị giả!

Chuyện mà họ muốn biết, chưa từng có chuyện không điều tra ra!

- Dạ, bác trai, hiện tại cháu là phó trưởng trấn Hắc Sơn, chuyên phụ trách công tác văn hóa vệ sinh.

Trong lòng Tô Mộc dao động, lại thật bình tĩnh đáp.

Chuyên phụ trách văn hóa vệ sinh? Nghe được lời của Tô Mộc, Diệp An Bang khẽ cau mày, ủy ban trấn Hắc Sơn làm ăn cái gì không biết, để cho sinh viên ưu tú tốt nghiệp ngành quản lý kinh tế Giang đại đi phụ trách phương diện này, quả thật là hồ nháo! Đương nhiên ý nghĩ này hắn chỉ lưu trong lòng, cũng không đi truy cứu.

Mọi chuyện đều phải đích thân đi làm, Diệp An Bang chẳng phải sẽ mệt chết!

- Cha, cha làm gì vậy chứ? Tô Mộc mới tỉnh lại, thương thế còn chưa khỏe, cha đã nói nhiều như thế. Trước hết cho anh ấy nghỉ ngơi đi, đợi anh ấy khỏe hẳn rồi nói sau.

Diệp Tích tức giận nói.

- Được! Được! Ai, cha nói chuyện với tiểu Tô lại quên đi việc này. Vương viện trưởng, tiểu Tô sẽ ở lại đây trước, chờ khi nào khỏe hẳn rồi mới có thể xuất viện, biết không?

Diệp An Bang thản nhiên nói.

- Ngài yên tâm!

Vương viện trưởng vội vàng đáp.

- Tốt lắm, cứ như vậy.

Diệp An Bang mỉm cười nói thêm vài câu, sau đó cùng Diệp Tích rời khỏi phòng bệnh. Dù sao hiện tại Tô Mộc đã không có việc gì, Diệp Tích cũng thoải mái trong lòng.

Đợi trong phòng chỉ còn lại một mình, nụ cười trên mặt Tô Mộc dần dần hiện rõ, bởi vì từ giờ trở đi, hắn có được một món đại sát khí giúp hắn bễ nghễ tung hoành quan trường!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.