Bên dưới chiếc váy đỏ là một bộ váy bầu may bằng tơ tằm, màu lam nhạt, thắt lưng rộng. Vợ mua bộ này về xong, buổi tối thay cho chồng nhìn. Chồng nói, có phải cái váy này rộng quá không, trông như đồ cho phụ nữ có thai ấy. Vợ không đáp, trao cho anh một nụ cười vô cùng hạnh phúc, thiêng liêng. Trong nháy mắt, chồng bỗng nhiên hiểu ra, anh ôm vợ xoay mấy vòng, cho tới khi hai người chóng mặt nằm lên giường, chồng bỗng nhiên khóc trong lòng vợ, giống như một đứa trẻ. Bộ váy này bị dính bẩn lần đầu không phải vì sữa, cũng không phải vì nước dãi trẻ nhỏ, mà là nước mắt hạnh phúc hồi hộp của một người đàn ông lần đầu làm cha.
Còn nữa, còn nữa, còn nữa… Vợ mở từng bộ quần áo ra, nhìn lại nhìn, cười lại cười, than lại than. Chồng ở trong bếp nói, em nhanh lên được không, cơm xong rồi, em dọn xong chưa đó? Vợ nói, dọn xong rồi, dọn xong rồi. Xếp từng bộ quần áo cũ vào trong túi, sau đó trở ra rửa tay ăn cơm. Chồng càu nhàu, em lưu trữ lắm quần áo thế, sau này muốn mở bảo tàng à! Vợ cười, không nói cho anh biết. Thật ra, không phải vợ muốn mở bảo tàng, chỉ là cô muốn khi mình già đi, con cháu đã rời xa hết, cầm tay chồng, đưa ra từng bộ quần áo cũ, chầm chậm kể cho anh nghe những chuyện đã từng trải qua cùng anh, những chuyện anh đã quên.
Phụ nữ không dùng máy ảnh và đầu óc để ghi nhớ, họ chỉ dùng quần áo để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-ao-cu/2075800/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.