Hai ngày sau thì hoạt động bình thường, yên tĩnh. Cho đến một buổi sáng sớm của ngày 17 tháng 1 năm 20XX, lúc Thái Luân đang quét dọn ngoài sân để đón khách thì bỗng một bóng người vừa lạ vừa quen được xuất hiện khiến cậu phải ngẩng đầu lên. Cậu chẹp miệng, lạnh lùng nhìn người đó rồi thầm nghĩ: “Sáng gặp cô hồn mất rồi”. Cậu không rảnh mà nói chuyện với người này nên đã cầm chổi quay người lại dự định đi vào trong thì bị giọng nói đó ngăn lại:
- Anh Bảo Dương đâu rồi?
Cậu quay đầu, miễn cưỡng trả lời:
- Bảo Dương đi mua đồ rồi, không có ở trong đâu.
Rồi cậu thẳng thắn nói tiếp:
- Vi San, cô lấy chồng rồi đấy, đừng có bám theo nữa.
Người tên Vi San đó định đáp lại, đúng lúc này, Minh Phong bước ra với bộ mặt hầm hầm tính là mắng cậu vì tội quét cái sân mà cũng lâu. Tuy nhiên, khi thấy Vi San thì cậu ta sửng người lại, quay qua nhìn Thái Luân, bảo:
- Vào thôi.
Thái Luân gật đầu, cô ta mới chạy tới chắn ngang cửa ra vào của quán, Minh Phong thở dài, cắn môi miễn cưỡng lên tiếng:
- Thú thật tôi không muốn nói chuyện với cô chút nào. Xin cô đừng bám theo nữa, đừng để khiến Bảo Dương phải suy nghĩ và đừng để chồng cô đến tìm bạn tôi. Đi giùm đi, làm ơn.
Vi San bèn đáp:
- Tôi chỉ gặp anh ấy một chút, tại nhớ anh ấy nên tôi mới…
Từ đâu Lạc Thiên đứng ngay cửa, khoanh tay lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3433529/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.