Chiều hôm đó, quán có mở thêm để bán mấy món khác để khách hàng có thể ghé tới. Đang yên đang lành, bỗng có một nhóm năm người đầy hình xăm vào trong quán ngồi, tất cả trừ Thái Luân khϊếp hồn cả lên, suy nghĩ rồi sợ hãi gì đó. Tuy nhiên, khi họ nghe chất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng của một người trong nhóm đó thì họ lại có suy nghĩ khác.
- Cho chúng tôi năm phần mỳ trộn, bánh ép, nước ép cam, kèm thêm món mới của quán nha.
- Vâng ạ.
Một bé nhân viên đi vào đưa giấy rồi khen lấy khen để nhóm người đó, bảo:
- Giọng anh ấy hồi nãy nghe mà mê quá đi, còn đẹp trai nữa.
Minh Phong lắc đầu, chẹp miệng nói:
- Mê trai đầu thai chưa hết. Nào, phụ giúp anh làm nước ép đi.
- Vâng.
...
Một lát sau, Bảo Dương đem ra rồi hỏi nhóm năm người đó về món ăn như nào, có cần điều chỉnh gì không, một người trong nhóm đó vui vẻ nói rằng:
- Ngon mà, hợp lắm. Cứ gọi chúng tôi là Ngũ Bạch đi.
Bảo Dương cười tít mắt bảo:
- Vâng, ngoài những buổi như này ra thì vào buổi sáng chúng tôi sẽ có phở, bún và hủ tiếu, buổi trưa và tối sẽ bán cơm, nếu các anh có thời gian rảnh nữa hãy đến ủng hộ chúng tôi nhé.
- Chà, đương nhiên rồi.
Hỏi ra mới biết, họ chỉ là những nghệ sĩ xăm nghệ thuật mà thôi. Sau khi nhóm người đó ăn và tính tiền rồi đi về, cả ba người đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-an-bat-on/3433528/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.