Editor: Mai_kari
Beta: Kaori0kawa
Vu Hướng Nam dùng một ngày cuối tuần dọn dẹp lại nhà cửa, sẵn bỏ luôn mấy thứ cũ xưa, Lục Hạo giúp đỡ anh, đem mấy lễ vật hoặc là vật kỷ niệm giờ đã bám đầy bụi ném vào túi plastic cùng va-li, sau đó đem xuống lầu quăng.
“Bộ tủ lạnh cũng phải dọn sạch sao?” Lục Hạo thấy có một chai nước chanh đã uống được phân nửa, còn thêm mấy chai nước chanh khác nữa.
Vu Hướng Nam quay đầu lại nhìn nhìn: “Hắn thích uống, nói là có chất Vitamin C, còn tôi thì thích uống nước khoáng hơn.”
“Tôi cũng vậy, nước ở vùng nông thôn cũng ngọt mà, tôi thích nhất nước khoáng.”
“Xạo, chẳng phải cậu nói cậu thích coca nhất sao?”
Lục Hạo thấy lời nói dối của mình bị vạch trần, thấy có chút lúng túng: “Mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy mà anh cũng nhớ, coi trọng tôi lắm sao?”
“Lão đại có biết cậu thích uống coca không?” Vu Hướng Nam cười cười hỏi.
“Hả … biết.”
“Vậy à, vậy y cũng coi trọng cậu rồi. Còn những ai coi trọng cậu cậu nói hết cho tôi nghe đi, thằng nhóc cậu có cả ngàn người mê, cậu nói thử xem, tôi có bị cậu mê hoặc không?”
Lục Hạo phổng mũi, kỳ phùng địch thủ rượu phùng tri kỷ, êm tai êm tai!
“Anh biết không? Cái vụ quăng mấy cái quà tặng mà bạn trai tặng lúc trước ấy, y như mấy cô gái mới yêu vậy, con trai thì không vậy đâu, vì chúng tôi làm sao nhớ được cái đó là do ai tặng vào lúc nào, hay do chính mình mua. Tóm lại một câu, kỳ thực anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai/21351/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.