“Lại đi lêu lổng?” Giọng nói quen thuộc của gã đàn ông vang lên, gã nói xong thì liếc sang đứa nhỏ ôm Phong Diệp Nhiên, giễu cợt: “Sao, mấy năm không gặp mà có con luôn rồi à?”
Người Phong Diệp Nhiên run run, anh chẳng hề nhìn gã đàn ông, mà chỉ nhìn chằm chặp người phụ nữ. Còn người phụ nữ khá lúng túng, cô kéo gã đàn ông, nói: “Đừng nói nữa, chúng ta đi nhanh thôi, không kẻo muộn.”
“Quãng thời gian trước cha nằm viện mà không thấy cậu về… À ha, cũng phải, đâu phải cha cậu nữa đâu.”
“Tôi không nhận được thông báo.” Phong Diệp Nhiên nói.
“Ai ngu ngốc báo cho cậu được, không chịu nghĩ thử xem nếu cha nhìn thấy cậu, có khi ông ấy lại bị cậu làm tức chết. Ngày nào cũng trác táng vất vưởng, không tim không phổi bao nhiêu năm rồi…”
Người phụ nữ liếc qua Phong Diệp Nhiên, lại kéo gã đàn ông: “Đừng nói nữa mà, đi thôi đi thôi.”
Gã đàn ông tặc lưỡi, rời đi với cô.
Đến khi không nhìn thấy bóng dáng hai người họ nữa, Phong Diệp Nhiên bất chợt quỳ phục xuống đất, mặt vặn vẹo, anh lại đau dạ dày rồi. Phong Hoa ôm siết anh, đút anh uống vài ngụm nước ấm, nửa tiếng sau, anh bình phục.
Anh nằm trên ghế ven đường, sắc mặt tái nhợt, trán thấm đầy những giọt mồ hôi li ti.
Phong Hoa hỏi anh: “Bọn họ là ai?”
“Anh của anh, Phong Bác Nhiên, và vợ của anh ta, Trần Huyên.”
“Bọn họ không biết anh mắc bệnh sao?”
Phong Diệp Nhiên mỉa mai: “Vấn đề nhỏ nhặt thế này sao bọn họ biết được?”
“…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat/96080/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.