Ludwig ngồi yên vị chắc chắn trong chiếc ô tô mà Anze cho gã mượn. Tay gã cầm chặt vô lăng, từng mạch máu trên cơ thể hoạt động hết cỡ và bơm đầy adrenaline [1] khi động cơ nổ máy. Gã cười nhe răng, phần nào khiến cho Herbert đang ngồi ở ghế phụ lái bên cạnh không khỏi thấp thỏm.
"Thật sự thì, Viky, bản thân mày khiến anh cảm thấy không an tâm về chuyến đi này tý nào."
Herbert lầm bầm, siết chặt đai an toàn lại. Em trai cậu phủi tay:
"Đừng có gà như thế chứ, Herbie, đây đâu phải lần đầu tiên em lái xe."
"Chính vì anh thấy mày lái rồi cho nên anh mới sợ!" Herbert tru tréo, vừa nói vừa vung tay. "Còn nhớ chiếc xe jeep hồi đi lính chứ?"
"Lúc đó em vẫn còn non và xanh mà." Ludwig trả treo. "Mà anh có chết đâu?"
"Mày húc cả lũ văng khỏi một cái mỏm đá chết tiệt đấy!"
"Chậc, chậc! Cẩn thận ngôn từ đó, Herbert." Ludwig nói mát, rồi lại nhe răng cười. Herbert chỉ muốn đấm cho gã tắt luôn nụ cười đó đi cho xong. Cậu cắn lại:
"Anh hiếm khi nào chửi thề. Mày thì lúc nào cũng bô bô cái miệng."
"Lý do đó không chính đáng tý nào cả."
"Có chứ sao không!"
"Có đâu mà có. Chửi thề là chửi thề. Em sẽ mách bố."
"Ludwig, thằng chó con!"
"Đó, đó, đó. Anh lại chửi thề nữa kìa."
Sarah và Alfred xuất hiện và nhập bọn, rồi ngồi ở băng ghế sau khi hai anh em kia cãi nhau mỗi lúc một hăng, vừa kịp lúc, như Herbert mừng rỡ nói. Cậu ta đã hứa sẽ tút tát lại bề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/218539/chuong-32.html