"Thật sự thì, Johannes, em không cần phải đi theo tôi làm gì đâu."
Họ yên vị trên ô tô, và lúc này Anze nói câu nói ấy cũng phải đến lần thứ trăm ngàn. Ông ta nuốt khô trong cổ họng khi liếc nhìn qua đối phương, chờ đợi một câu trả lời. Johannes chỉ thở dài, nói:
"Được rồi, Anze, vậy là ông không muốn tôi ở đây, đúng không?"
"Sao?" Người kia ấp úng, cuống quít xin lỗi, "K-Không! Ý tôi không phải như vậy!"
"Thế ý ông rốt cuộc là gì?" Johannes vẫn nói một cách bình tĩnh, nhưng ông khoanh tay trước ngực và ngồi nghiêng người trên ghế phụ lái nhìn Anze. "Ông đã nói câu đó với tôi kể từ ban trưa rồi."
"Tôi... Tôi chỉ..." Anze lắp bắp, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt chăm chú của người kia. Ông ta lí nhí, "Tôi chỉ sợ mình sẽ làm phiền em với chuyến đi này thôi. Tôi đi một mình cũng được, em không cần... Em cứ ở nhà và nghỉ ngơi đi."
"Nghỉ ngơi vì cái gì? Gần đây tôi có làm gì đâu."
"Ừm thì... tôi chỉ nói vậy thôi." Ông ta khó xử nhún vai. Johannes đằng hắng:
"Anze."
"Thôi bỏ đi."
"Anze, nói cho tôi nghe." Johannes yêu cầu. "Làm ơn?"
"..."
Anze Afanas là một kẻ dễ mủi lòng. Cuối cùng ông ta cũng chịu thua, và ông ta thở dài, "Được rồi..." Giọng nói của ông kéo dài thành tiếng rên rỉ cường điệu. "Tôi chỉ đang sợ thôi, được chưa? Suy nghĩ quá mức... Lo lắng quá mức..." Ông ta có vẻ giận dỗi. Trước hình ảnh đó, Johannes không khỏi phì cười, và ông nhỏ giọng trở lại:
"Ông chỉ không muốn tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/1141022/chuong-33.html