Đêm hôm ấy quang tạnh khi Johannes dần lấy lại được nhận thức. Không gian sương giá, cánh cửa sổ nơi căn phòng lạ mà ông được đặt vào, không bị gió thổi lay lắt, vẽ nên những mảng sáng tối đều đặn từ ánh trăng ngoài kia. Cơn bão tuyết đã qua. Căn phòng ấm áp với lò sưởi bằng đá và đèn lồng hình bí ngô, trang trí xinh đẹp với nội thất mộc mạc và một tấm thảm đơn điệu tối màu, trên tủ đầu giường là những chậu hoa bé xíu và những dàn cây treo trên tường có mùi như thảo mộc.
Các giác quan của ông từ từ trở về khi ông nằm bất động trên chiếc giường đơn duy nhất, chỉ có thể nhìn chằm chằm lên trần nhà gỗ phía trên. Không gian tĩnh lặng đến mức ù tai, chỉ có tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng lách tách của ngọn lửa có thể được nghe thấy. Ông cảm thấy nhẹ nhõm khi những cây thảo mộc kia xoa dịu ông phần nào với hương thơm nhẹ của chúng, giúp cho các cơ bắp giãn ra và việc nằm một chỗ quá lâu không còn khiến ông ê ẩm đến thế.
Lúc mười giờ, tức một giờ rưỡi đồng hồ sau, sự im lặng ngột ngạt bị phá vỡ bởi tiếng cọt kẹt khe khẽ của cánh cửa phòng được mở. Bước vào là một người phụ nữ, dáng dấp cao ráo và mảnh mai, sắc sảo và phảng phất vẻ ma mị, với một nụ cười nhẹ lúc nào cũng nở trên môi. Những nếp nhăn của tuổi trung niên cũng không thể khiến đôi mắt bà thôi lấp lánh, đôi nhãn cầu mang màu sắc của làn da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/218519/chuong-12.html