Hai cánh cửa xuất hiện tại một góc khuất, đó là nơi Alfred nhận ra cậu đã bị lạc. Chuyện này đối với cậu không có gì đáng lo, nhưng cậu quan tâm hơn về quý ông lớn tuổi vừa biến mất trước mặt mình. Alfred chớp mắt. Thị lực của cậu, thế giới xung quanh cậu, trong tích tắc lập tức méo mó và nhuốm sắc đỏ, bỏ lại cậu một mình thảng thốt giữ bầy quái vật của bóng đêm.
Alfred từng sợ ma quỷ, và ngay cả bây giờ, cậu thừa nhận mình vẫn run rẩy trước hình ảnh của những sinh vật không giống con người. Ngôi nhà ma vẫn như cũ – hoặc vẻ ngoài của nó là vậy, nhưng gia đình cậu đã biến mất tăm, và các bóng đen bắt đầu trườn bò lên những bức tường mập mờ ánh sáng. Alfred nuốt khô trong cổ họng và bước tiếp, mở cánh cửa đôi tại góc tường kia mà bước ra ngoài. Cậu thề mình đã trông thấy một... con mèo?
Nó không phải một con mèo bình thường, và Alfred nhận ra nó ngay. Một con mèo to béo chỉ đi bằng hai chi sau. Alfred từng chạm trán nó trước đây, nhưng lần này nó hoàn toàn thờ ơ với cậu, trước khi nó biến mất vào làn sương mù màu đỏ mà chẳng thèm ngoái nhìn, giống hệt như quý ông trong bộ quần áo xám kia.
Quý ông lớn tuổi trong bộ quần áo xám...
Alfred thở hắt ra khi cậu nhảy về thực tại. Cậu thở hổn hển thành tiếng với sự biết ơn vô cùng khi ánh đèn nhấp nháy rực rỡ của công viên giải trí chào đón cậu, cùng với sương giá phủ khắp làn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/1141025/chuong-36.html