Ludwig chưa từng cảm thấy sảng khoái như thế này kể từ ngày gã đặt chân đến Berlin. Đó là một buổi chiều trời quang tạnh, không gian sương giá, nhưng làn tuyết không còn khiến gã phải bận tâm, và gã có dư dả thì giờ để thư giãn trước khi lại bắt tay vào việc. Lúc này, gã đang đứng trong một công viên giải trí, tập trung cao độ vào mấy con vịt bằng bìa cứng trước mặt, tay gã nắm chặt khẩu súng sơn và gã đưa ống nhòm lên tầm ngắm. Gã chỉ ước gì Herbert thôi hò reo sau lưng gã mà thôi.
"Bắn đẹp đấy!" Herbert huýt sáo, vỗ vỗ tay, khi Ludwig cuối cùng cũng rời vị trí mà đưa cho Sarah giải thưởng mà gã nhận được. Là một con gấu nhồi bông be bé, xinh xắn. Herbert vẫn liến thoắng, cậu ta chép miệng, "Chỉ tiếc là mày bắn hụt con vịt cuối cùng. Đáng lẽ chúng ta đã có thể giành được một con gấu lớn hơn."
"Thay vì móc mỉa em, sao anh không trả tiền chơi và tự lấy một con đi?" Ludwig càu nhàu, ấn mạnh mấy đốt ngón tay xương xẩu lên ngực anh trai. Herbert ra vẻ nghĩ ngợi:
"Anh nghĩ tốt nhất anh nên tránh xa trò này thì hơn. Mày sẽ bẽ mặt chết mất bởi vì anh bắn giỏi hơn nhiều!"
Ludwig thè lưỡi, "Gà." Herbert phủi tay:
"Thừa nhận đi, đó là chân lý rồi."
"Em có huy chương vàng môn bắn cung."
"Anh là xạ thủ súng máy hồi đi lính."
"Em có thể bắn trúng hồng tâm mà không cần nhắm một mắt."
"Mày ăn gian!"
"Các anh, làm ơn, đừng hoạch họe nhau nữa có được không?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quai-vat-o-berlin/1141024/chuong-35.html