Chương trước
Chương sau
Dạ Dao Quang ăn uống đặc biệt ngon miệng, Ôn Đình Trạm nhìn nàng ăn vui vẻ như vậy tâm tình cũng vui lây, cũng muốn ăn nhiều hơn: “Dao Dao, có việc gì mà vui thế?”
“Có một chuyện làm cao hứng.” Dạ Dao Quang gặm xong một miếng chân gà, động tác tiêu sái ném cục xương sang một bên, thấy Ôn Đình Trạm cầm một chiếc khăn ẩm tới, liền không do dự dù chỉ một chút đưa bàn tay đầy dầu mỡ hướng tới Ôn Đình Trạm, “Muội vốn dĩ đánh giá cao người bố trí sát cục kia, nguyên bản cho rằng tu vi hắn không tầm thường, tính toán dùng máu Giả đại nhân phản phệ hắn, lại không nghĩ tới, thế nhưng chỉ nhất cử đã đánh chết hắn.”
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Dạ Dao Quang phiếm sáng rọi, Ôn Đình Trạm thích nhất bộ dáng hăng hái khí phách của nàng như vậy, không khỏi hiểu ý cười, cúi đầu lau sạch sẽ từng ngón tay cho nàng.
“Đa tạ phu nhân ra tay giải mối nguy nan một nhà hạ quan.” Giả Uẩn Khoa giơ chén trà lên, “Hôm nay chỉ có thể lấy trà thay rượu, kính phu nhân một ly, ngày sau sẽ chuẩn bị hậu lễ đáp tạ.”
Dạ Dao Quang cũng không khách khí nâng chung trà lên, không nói bất cứ cái gì, trực tiếp đáp lễ Giả Uẩn Khoa, rồi sau đó uống một hơi cạn sạch, vừa vặn nàng có chút khát nước.
Ăn xong bữa cơm, Ôn Đình Trạm liền phân phó Vệ Truất tự mình hộ tống Giả Uẩn Khoa trở về Hàng Châu phủ.
“Có cần muội âm thầm đi theo hay không?” Đưa Giả Uẩn Khoa ra tới cửa huyện thành, Dạ Dao Quang không khỏi nghiêng đầu hỏi Ôn Đình Trạm. Rốt cuộc vụ việc liên lụy người Ma môn, Càn Dương lại không có ở đây.
“Bốn phía này có người giám thị không?” Ôn Đình Trạm nghiêng đầu, không trả lời mà hỏi lại nàng.
“Không có.” Dạ Dao Quang còn cố ý cảm ứng một chút, xác định không có.
“Vậy thì không sao, ta đã an bài cho hắn một con đường quay lại không ai biết, Dao Dao không cần lo lắng.” Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười nói, “Còn đám người Ma môn, đến bây giờ cũng chưa tìm tới, chỉ sợ khi Tiểu Dương bắt sống một tên, đám còn lại cũng đã lui trở về.”
Dạ Dao Quang gật đầu, Ma môn hẳn không phái nhân vật quan trọng nào tới, dù sao cũng là sự tình thế tục, bọn chúng nghĩ phái ra mấy tên tiểu ma tu là có thể đủ ứng phó, lại không nghĩ đến đụng phải mấy người Dạ Dao Quang, những người này hẳn là biết được năng lực của bọn chúng không phải đối thủ của Dạ Dao Quang, cho nên lập tức trở lại Ma cung bẩm báo.
“Bọn chúng trước rút về ma Cung, tên chấp pháp trưởng lão của Ma Cung kia nếu không phái người tu vi cao hơn tới, khả năng sẽ tự mình đến.” Dạ Dao Quang lo lắng, nếu là như vậy, những người tu luyện có thể thông qua thuật phát tìm được Giả Uẩn Khoa.
“Để ta âm thầm theo dõi xem.” Mạch Khâm đột nhiên mở miệng, thấy Dạ Dao Quang muốn nói gì đó liền lên tiếng trước một bước, “Hôm qua đã phái người đi hỏi thăm vật dưới Tây Hồ nhưng đến bây giờ cũng không có tin tức, vừa lúc có đệ tử Cửu Mạch Tông ở Hàng Châu, ta tự mình đi xem mới có thể yên tâm.”
“Đa tạ, Mạch đại ca.” Dạ Dao Quang cảm kích với Mạch Khâm.
“Ta ở Hàng Châu chờ các ngươi.” Mạch Khâm nhìn phu thê hai người mỉm cười sau đó liền nhanh chóng đuổi theo xe ngựa đã sắp biến mất.
Chờ đến sau khi Mạch Khâm biến mất, Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Đình Trạm vẫn luôn trầm tư: “A Trạm, chàng đang nghĩ gì thế?”
“Lời nàng vừa nói làm ta có chút lo lắng.” Ôn Đình Trạm mày kiếm hơi nhăn.
“Muội vừa mới nói?” Dạ Dao Quang nghĩ lại một chút, “Muội nói trưởng lão chấp pháp Ma Cung tự mình tới.”
“Ta vẫn luôn lo sợ chuyện này.” Ôn Đình Trạm sắc mặt ngưng trọng, nắm lấy tay Dạ Dao Quang nhanh chóng hướng tới phía phủ trạch Văn Du mà đi, “Dao Dao, nàng không phải nói Tu Tuyệt vẫn luôn muốn làm chủ nhân Ma Cung?”
“Đúng thế.” Thiếu chút nữa còn bỏ mạng ở Ma Cung, nếu không phải vì nàng đi tìm dược Mộng Tầm, vừa lúc đụng phải hắn, giúp đưa hắn ra ngoài, chỉ sợ hắn đã bị vây chết ở Phục Ma Phong, lấy nội đan yêu vật ở sơn cùng thủy tận nhanh chóng chữa thương.
“Ta lo lắng hắn biết được tiền căn hậu quả, âm thầm gian lận, dẫn người Ma Cung tới nơi này, sau đó tùy thời soán vị.” Ôn Đình Trạm đem băn khoăn trong lòng nói cho Dạ Dao Quang nghe.
Tim Dạ Dao Quang liền rơi lộp bộp, nàng không thể không thừa nhận, dựa theo tính cách vô sỉ không biết xấu hổ của Tu Tuyệt, rất có khả năng thật sự sẽ làm ra những chuyện như vậy. Hơn nữa, bị Ninh Anh trói buộc ở Phượng Tường phủ, mọi chuyện đều ngoài tầm tay với.
“Đều do muội không tốt, cho hắn thêm cơ hội lại thành thêm phiền toái cho chính mình.” Dạ Dao Quang thời điểm bảo Càn Dương đưa người Ma môn tới Phượng Tường phủ căn bản không nghĩ tới chuyện này, Dạ Dao Quang không khỏi ảo não vỗ vỗ trán.
Âm thanh thanh thúy phát ra, cái trán của nàng phiếm hồng nhàn nhạt, Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng xoa xoa giúp nàng: “Là phúc thì không phải họa, mà là họa thì không tránh khỏi, bọn họ tới cũng chưa chắc không phải chuyện tốt, phía dưới Tây Hồ còn chưa biết vật tồn tại là thứ gì, chúng ta có thể mượn đao giết người.”
“Đầu óc tốt lắm.” Ánh mắt Dạ Dao Quang sáng lên.
Tu Tuyệt tốt nhất đừng chơi mấy trò cân não, giá họa Giang Đông, đem họa dẫn tới chỗ nàng, chờ nàng đem người Ma môn cùng quái vật dưới đáy nước giải quyết, nàng nhất định tới Ma môn cùng hắn nói chuyện nhân sinh.
“Vậy chàng vội vã trở về như vậy làm gì?”
“Trở về viết một phong thư cho Mạch đại ca, để huynh ấy sớm chuẩn bị chút.” Ôn Đình Trạm không muốn Dạ Dao Quang đuổi theo không phải vì hắn lại nổi cơn ghen, nhưng là tách khỏi nàng, hắn một giây một phút cũng không muốn. Dù sao chuyện cũng không thể trì hoãn, tốc độ Bé Ngoan cũng đủ nhanh.
Dạ Dao Quang:……
Dạ Dao Quang cũng không biết nên nói Ôn Đình Trạm như thế nào, thật là, rõ ràng nàng trong chớp mắt công phu là có thể đuổi theo Mạch Khâm……
Trừng mắt nhìn Ôn Đình Trạm một cái, Dạ Dao Quang hất tay hắn ra liền đi xem Tiểu Liên của nàng. Bởi vì có âm dương cá, Dạ Dao Quang không thể đem chậu hoa bỏ vào trong giới tử, âm dương cá mỗi ngày đều hấp thu khí âm dương, sau đó tạo thành linh khí cho Tiểu Liên hấp thu, nếu đặt trong giới tử, âm dương cá không thế hít khí âm dương, đây là phí phạm của trời, cũng may viên kim liên tử kia đã thu vào tay, cũng không kéo theo yêu vật nào tìm tới, những viên kim liên tử khác không thể thành thục nhanh như vậy.
“Mẫu thân, người đã trở lại, người mau đến xem xem, Tiểu Liên phun ra một hạt hồng liên tử.” Dạ Dao Quang vừa mới tiến vào trong phòng, Tuyên Khai Dương liền tới kéo tay Dạ Dao Quang.
“Hồng liên tử?” Dạ Dao Quang đầy đầu dấu chấm hỏi, sao có thể có hồng liên tử.
Nhưng bị Tuyên Khai Dương kéo tới trước cửa sổ, Dạ Dao Quang cúi người vừa nhìn thất, thật là có một hạt sen hồng sắc to khoảng cỡ hạt châu. Dạ Dao Quang giơ tay đẩy khí Ngũ hành quanh quẩn bay ra, cách không hút viên châu xích hồng kia ra, chộp vào trong tay. Nàng nghiêm túc quan sát trong chốc lát, tức khắc sắc mặt đại biến.
Vội vàng lắc mình đi tìm Ôn Đình Trạm, Ôn Đình Trạm vừa lúc thả Bé Ngoan bay đi, chuẩn bị trở về phòng, nhìn Dạ Dao Quang vội vã, liền lo lắng hỏi: “Dao Dao, đã xảy ra chuyện gì?”
“A Trạm không tốt, Đơn Cửu Từ thật sự bị nhốt ở Tây Hồ!” Dạ Dao Quang giơ viên châu xích hồng sắc trong tay, “Đây là xích ngọc trai của Đơn Cửu Từ, năm đó muội đi Phượng Tường phủ, Đơn Cửu Từ chính là bởi vì hạt châu này đưa tới xà yêu cùng yêu đạo, suýt nữa mất mạng nhỏ, muội đã thấy hạt châu này.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.