Chương trước
Chương sau
“Phần mộ tổ tiên nhà Giả Uẩn Khoa, hẳn là việc làm của tà tu.” Hai người sau khi quay về phòng, rửa mặt sạch sẽ nằm trên giường, Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm, “A Trạm, chỉ sợ người này đã không còn ở Hàng Châu.”
Người Ma môn phần lớn đều là người tu luyện thuần tuý, hẳn là không hiểu được mấy chuyện này, hơn nữa, thay vì việc phải động vào âm trạch mà bọn họ cảm thấy nhục nhã, bọn họ càng thích dùng cách dứt khoát giết chết cả nhà Giả gia hơn. Bởi vậy, Dạ Dao Quang căn bản không cho rằng đồng bọn của gã Ma tu Càn Dương bắt về thực hiện việc này.
Mỗi một người tu luyện đều có một thói quen hành sự riêng, hàng năm Dạ Dao Quang cùng những tu luyện giả đó giao thiệp, sớm đã hiểu điều này rõ ràng.
“Ừm.” Ôn Đình Trạm cũng tán đồng cách nói Dạ Dao Quang, theo hắn là có nguyên nhân khác, “Người ma cung nghe theo lời sai phái của bố chính sử Chiết Giang, một việc không nhọc hai chủ, nếu người bày ra sát cục ở Hàng Châu, lại là người của bố chính sử Chiết Giang, hắn không cần thiết để người Ma môn nhúng tay vào chuyện này. Bố chính sử Chiết Giang hẳn không biết chuyện liên quan tới phần mộ tổ tiên Giả gia.”
“Bố chính sử Chiết Giang hẳn là cho rằng chuyện xảy ra trong phủ Giả Uẩn Khoa là chuyện do số định, biết được Giả Uẩn Khoa muốn giả bệnh chạy tới Hàng Châu, có lẽ là đi xin giúp đỡ, lo lắng người phía dưới không có năng lực tìm ra người có thể xử lý hoàn hảo, vì thế mới phái người Ma môn tới.” Dạ Dao Quang nghiêng đầu nhìn Ôn Đình Trạm, “Chuyện này càng ngày càng khó bề phân biệt, hiện tại cũng không biết Đơn Cửu Từ rốt cuộc ở nơi nào, có thể khẳng định hắn chưa chết, cũng không rơi vào tay đối phương.”
Nếu Đơn Cửu Từ đã rơi vào tay đám người bố chính sử Chiết Giang, bọn họ sẽ không cần vội vã lộng chết Giả Uẩn Khoa như vậy, làm Giả Uẩn Khoa thành người chịu tội thay, đem chuyện này kết thúc. Trực tiếp ép chết Đơn Cửu Từ, kia chẳng phải là xong hết mọi chuyện.
“Ta có dự cảm, chúng ta hẳn rất nhanh có thể tìm được hắn.” Ôn Đình Trạm cười với Dạ Dao Quang, “An tâm đi, nàng ngày mai còn phải hao phí tu vi để giải quyết Tử ngọ sát cục cho Giả Uẩn Khoa.”
“Được.” Đáp lời, Dạ Dao Quang liền ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Đơn Cửu Từ chỉ cần không ở Tây Hồ liền tốt, ở đâu cũng đều không sao cả.
Một đêm ngon giấc, Dạ Dao Quang ngày hôm sau thần thanh khí sảng cùng Giả Uẩn Khoa đi tới phần mộ tổ tiên Giả gia. Phù triện nàng phong ấn lưỡi dao vẫn còn đó, đã nhiều ngày qua Giả gia không phát sinh tai họa, người bố trí sát cục kia nếu vẫn còn ở Hàng Châu, nhất định sẽ biết chuyện, hẳn là đã sớm tìm tới, nhưng đến bây giờ cũng không có động tĩnh nào khác, cho nên Dạ Dao Quang kết luận người này đã rời khỏi Hàng Châu.
Tuy nhiên, cho dù hắn không ở Hàng Châu nhưng làm ra những việc tổn hại âm đức này, Dạ Dao Quang cũng không dễ dàng buông tha hắn như vậy. Dạ Dao Quang quay đầu nhìn Giả Uẩn Khoa: “ Giả đại nhân, ta muốn lấy một giọt máu tim của ngài.”
“Máu trái tim?” Giả Uẩn Khoa hoảng sợ, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, máu này phải lấy như thế nào? Không phải mổ ngực hắn ra để lấy chứ?
“Giả đại nhân không cần sợ hãi.” Dạ Dao Quang lời còn chưa dứt, tay nàng nhanh như điện, một chưởng đánh về phía ngực Giả Uẩn Khoa, nhưng bàn tay không chạm vào người hắn, căn châm kẹp giữa hai ngón tay nàng đâm vào thân thể Giả Uẩn Khoa.
Giả Uẩn Khoa cúi đầu, hắn thấy một cây châm màu ngân bạch, nhưng hắn lại không thấy đau chút nào, ngược lại còn cảm thấy một cỗ khí truyền vào làm cả người thoải mái. Rất nhanh cây châm kia phiếm màu hắc sắc, từ trong ra ngoài, phảng phất như đang hút máu hắn. Chờ tới khi toàn bộ căn châm thay đổi màu sắc, Dạ Dao Quang mới rút ra, Giả Uẩn Khoa đau tới mức suýt ngất, cũng may Văn Du kịp thời đỡ hắn lại.
“Quay đầu lại, để A Trạm cho ngài một viên dược bổ dưỡng nguyên khí, trở về phục thương ba ngày sẽ bình thường.” Dạ Dao Quang nói với Giả Uẩn Khoa một câu rồi nhảy tới trên cây treo thanh đao kia, đem thanh đao gỡ xuống.
Lấy ra la bàn, Dạ Dao Quang tìm một phương vị sinh cát khoanh chân mà ngồi. Thủ quyết nàng biến hóa, thúc giục la bàn hiện lên ánh sáng kim sắc, hai tay đan xen vung lên, đem thanh đao bọc phù triện trôi nổi bên trên la bàn. Giữa ánh sáng kim sắc, phù triện từ từ hóa tro tàn tiêu tán.
Theo phù triện biến mất, lưỡi dao phảng phất như bị lực đánh vào, lập lòe phát ra từng đợt huyết sắc* (màu máu),tựa hồ giãy giụa phía trên la bàn nhưng lại không thể thoát khỏi.
Đồng thời tại đây, kẻ bố trí sát cục đã rời khỏi Hàng Châu, xa xa trên đất Thục cảm ứng được sát cục có người động, lập tức khoanh chân ngồi bắt đầu thi pháp.
Nhìn huyết quang trên lưỡi dao bỗng nhiên phóng đại, khóe môi Dạ Dao Quang gợi lên một mạt ý cười lạnh, nhưng nàng không vội vã động thủ, mà tay kết chuyển, di động từng sợi khí sinh cát. Lực lượng rất nhỏ này tức khắc làm đối phương nhận biết, người nọ tâm mới an ổn một lát, cho rằng người động tới sát cục của hắn chỉ là một kẻ hời hợt, liền lập tức rót vào một cỗ lực lượng, muốn đem kẻ không biết trời cao đất dày này giải quyết.
Nhưng lực lượng hắn vừa dung nhập lại phát hiện lực lượng của đối phương cũng gia tăng, nhưng tốc độ gia tăng của người kia tuy thong thả lại rất mạnh mẽ, hắn không có thời gian cùng đối phương dây dưa, cho nên vận đủ khí muốn một lần đánh gục.
Dạ Dao Quang nhìn sắc hồng trên lưỡi dao phóng rộng ra, u quang nằm sâu trong đôi mắt hoa đào tươi đẹp chợt lóe ra. Nàng xoay tay, một cỗ khí Ngũ hành dày nặng bám trụ lên lưỡi dao, một tay kia dùng ngân châm chứa máu đầu tim bắn tới lưỡi dao. Ngân châm bay tới một nửa, bàn tay Dạ Dao Quang lại vung lên, khí Ngũ hành đánh tới, đem toàn bộ máu huyết trong đó bắn ra. Chỗ máu kia phảng phất vừa thoát ly khỏi châm ngưng lại như một cây châm sắc bén khác phóng tới lưỡi dao kia.
Sau khi châm máu hoàn toàn chui vào bên trong huyết sắc, đôi tay Dạ Dao Quang nháy mắt bấm niệm khẩu quyết, đầu ngón tay nàng đặt trên là bàn hướng tới hai bên kéo ra, tựa hồ kéo mở một cánh cửa không gian, người kia ở đất Thục phun ra một ngụm máu tươi, một giọt máu phá không mà đến, hắn hoảng sợ đồng tử mở to. Tuy nhiên, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản ứng, giọt máu bay thẳng tới mi tâm của hắn, rồi sau đó thân thể hắn cứng đò ngã xuống.
“Ngươi lập lên Tử ngọ sát cục, làm một nhà đoạn tử tuyệt tôn, hôm nay ta dùng máu nhân tâm, phản phệ ngươi ngàn dặm đánh chết.”
Thấy mảnh ánh sáng hồng trên lưỡi dao tán đi, khí hung thần trào ra, Dạ Dao Quang nắm Thiên lân trong tay chuyển, tung Thiên lân bay lên, từng luồng khí âm sát bị Thiên lân trực tiếp hút vào. Tựa hồ đã lâu không được ăn no, Thiên lân hút thật sự mãnh liệt, đem một thanh đao sắc bén hút kiệt thành sắt vụn.
“Xem ra Thiên lân cũng không nên để bị đói quá.” Nhìn thanh đao kia bị hút khô, có cơn gió thổi qua liền hóa thành tro tàn, Dạ Dao Quang bắt lại Thiên lân về tay, có hơi chút cảm thán, “Vốn cùng căn sinh tương liên mà ngươi vội vàng quá a!”
Ôn Đình Trạm cùng Văn Du thấy bộ dáng khác lạ của Dạ Dao Quang đều bị chọc cười.
“Phu nhân, đây là phá giải?” Giả Uẩn Khoa cẩn thận hỏi.
“Đã phá giải, an tâm đi.” Nói xong cũng không để ý tới Giả Uẩn Khoa, liền túm lấy Ôn Đình Trạm đi, “Muội chết đói rồi, đi, chúng ta đi ăn một bữa thật ngon.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.