Chương trước
Chương sau
“Doãn Hòa…”
Văn Du đang muốn khuyên thêm, Ôn Đình Trạm giơ tay ngắt lời hắn: “Ta ở Tây Ninh bố trí đã lâu cũng vì muốn nhổ đi khối u ác tính Hoàng Kiên, nếu bởi vì chuyện này làm Hoàng Kiên nổi lên tâm cố kỵ mà rút về, cục ta đã làm ra lại trở thành trắng tay, ta cũng không có thể thêm 6 năm nữa bồi hắn ở Thanh Hải.” Dừng một chút, ánh mắt Ôn Đình Trạm bình đạm dừng ở trên người Văn Du, “Vả lại, Giả Uẩn Khoa cho dù đã chết, cũng chỉ là một cây đuốc, bệ hạ vẫn có thể phái người khác tới. Ta nghĩ tới nghĩ lui, bệ hạ tùy thời khả năng điều điều động người có năng lực là Nhạc Thư Ý. Từ đó, bàn cờ của ta tại Thanh Hải triệt để bị phế. Nhân đà này, Sĩ Duệ đã là Hoàng thái tôn, không phải là hoàng tôn cố vô thân như năm trước nữa, cậu ấy nếu hiện giờ còn muốn sống yên ổn dưới cái uy của bệ hạ, ngày sau đăng cơ, liền vĩnh viễn không thay đổi được hình ảnh hài tử được bao bọc trong con mắt người triều đình. Chúng ta lúc này có thể nhẹ nhàng nhưng lúc sau phải bỏ sức gấp bội.”
“Ta suy nghĩ không cặn kẽ bằng Doãn Hòa.” Văn Du rốt cuộc cũng phải hàng.
“Rốt cuộc thế nào?” Dạ Dao Quang đột nhiên mở miệng.
Văn Du có chút khó hiểu nhìn Dạ Dao Quang, đối diện với con ngươi đang mỉm cười của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang bấm bấm đầu ngón tay: “Hai người hết nỏi vả lại, nhân đà, khó được… vậy rốt cuộc thì thế nào?”
Dạ Dao Quang vẻ mặt nghiêm túc làm không khí ngưng trọng lại.
“Rốt cuộc, Giả Uẩn Khoa là người có thể dùng.” Ôn Đình Trạm nói câu chốt cuối cùng. “Người này đưa tới cửa, mất thêm tâm tư cứu hắn, ngày sau không chừng còn có thể giải quyết cho chúng ta không ít phiền toái.”
“Vật tẫn kỳ dụng* sao?” Đối với Ôn Đình Trạm ngoài cười nhưng trong không cười, Dạ Dao Quang không có ý tốt nói, “A Trạm a, chàng nói xem, chàng vô sỉ như vậy, bức nhân gia người ta tới con đường cùng đường rồi lại vờ ra tay cứu giúp, để người ta cảm kích chàng không nói, lại còn muốn ngày sau tiếp tục sử dụng, chàng không sợ người ta biết sao?”
*Vật tẫn kỳ dụng: dùng triệt để hết khả năng.
Dạ Dao Quang lại dùng ánh mắt như nhìn người biến thái nhìn Ôn Đình Trạm, duỗi tay sờ trán hắn: “Không bị bệnh chứ?”
Văn Du nắm tay đè ý cười trên môi: “Tiểu Xu, nếu Giả Uẩn Khoa biết được chuyện này, Doãn Hòa lại đem chuyện của hắn giải quyết, chỉ sợ hắn đối với Doãn Hòa hận cũng không dám hận, chỉ có càng thêm sợ hãi.”
Dạ Dao Quang:……
Ánh mắt đầy tà khí của Ôn Đình Trạm xẹt qua, trong lòng Dạ Dao Quang vẫn luôn có nghi vấn: “Vì sao những người Lưỡng Hoài đó ngay cả biện pháp động vào âm trạch cũng có thể nghĩ ra được nhưng lại không xúi giục thương muối đi đối phó Giả Uẩn Khoa, còn muốn mượn người khác châm ngòi thổi gió?”
“Lộ dấu vết ra bên ngoài, đây chính là hạ sách.”Ôn Đình Trạm nhẹ giọng cười nói, “Đâu ai muốn làm lộ nhược điểm trước mặt người khác. Tuy bọn chúng tin tưởng bệ hạ sẽ nuốt xuống khẩu khí này, nhưng bọn chúng cũng sợ hãi bệ hạ ngày sau sẽ tính sổ, đến lúc đó trực tiếp bức tử Giả Uẩn Khoa, cính là công nhiên cùng bệ hạ đối nghịch, chưa bị buộc tới cùng đường, những người này chưa có khả năng muốn hy sinh.”
“Đều chưa tới mức phế vật.” Dạ Dao Quang nghe xong hiểu rõ, đây chính là đều không muốn trở thành đầu đàn.
“Chàng làm loạn Hàng Châu tới như vậy, thương muối đều không buôn bán, Giả Uẩn Khoa tìm tới cửa, chàng muốn hóa giải cho hắn thế nào?” Dạ Dao Quang cảm thấy sự tình lớn chuyện như vậy, muộn dịu xuống khẳng định không dễ dàng.
“Ta a, sẽ làm cho thương muối khóc lóc quỳ gối cầu xin trước mặt Giả Uẩn Khoa.” Ôn Đình Trạm cười hề hề thần bí với Dạ Dao Quang, lúc này bên ngoài có hơi thở dao động, Dạ Dao Quang còn chưa kịp động thủ, Ôn Đình Trạm liền nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng, rất nhanh một hắc y nhân tiến vào quỳ gối trước mặt Ôn Đình Trạm.
Người này trùm đen kín mít chỉ lộ ra hai con mắt, hắn không nói gì mà đem phong thư đưa tới tay Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm tiếp nhận, hắn liền nhanh chóng rời đi.
Ôn Đình Trạm mở ra phong thư, cũng không đem đồ vật bên trong lấy ra, liền nhìn qua Dạ Dao Quang khẽ cười nói: “Lúc này thật ra có việc xin phu nhân giúp đỡ.”
“Chàng cũng có lúc cần muội à?” Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng.
“Thế gian này người có thể làm ta xin giúp đỡ tất nhiên chỉ có mình phu nhân.” Những người bên cạnh trước nay đều ngoan ngoãn làm việc dưới sự áp bách của hắn.
“Nói đi.”
“Trước khi Giả Uẩn Khoa tìm tới, phu nhân đưa ta đi một chỗ ở Hàng Châu.” Ôn Đình Trạm đứng lên nói.
“Nơi nào?”
“Thôi phủ, thương muối Hàng Châu.”
“Đi tới chỗ thương muối, chẳng lẽ chàng muốn cường đoạt?”
Dạ Dao Quang nháo không rõ Ôn Đình Trạm muốn làm gì nhưng Ôn Đình Trạm muốn đi trước khi Giả Uẩn Khoa cầu tới, thời gian cấp bách liền đưa Ôn Đình Trạm đi tới phủ thành trước, vốn cùng ở Dư Hàng, Dạ Dao Quang chỉ cần dùng mười lăm phút thời gian đã tới Thôi phủ.
Còn chưa xuống đất, Ôn Đình Trạm liền đối với Dạ Dao Quang nói: “Tới thu phòng của hắn.”
Ở trên không trung nhìn cách cục tòa nhà bên dưới, Dạ Dao Quang nhanh chóng xác định vị trí thư phòng, mang theo Ôn Đình Trạm lặng yên không một tiếng động hạ xuống cửa sổ nhỏ, hất tay áo một cái, cửa sổ không tiếng động bị đẩy ra. Chờ đến khi bọn họ phiêu nhiên rơi vào trong phòng, cửa sổ lại tự động đóng lại.
Bên trong thư phòng không có người, Ôn Đình Trạm lập tức đi đến ghế khắc hoa sau trường án ngồi, hai tay đáp lên tay vịn, an tĩnh chờ chủ nhân thư phòng tới. Chỉ chờ non nửa canh giờ, chủ nhân Thôi phủ, Thôi Thống liền tới, đẩy ra cửa thư phòng nhìn đến Ôn Đình Trạm, Thôi thống sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, đối với bên ngoài phân phó: “Vi phu đột nhiên nhớ tới một chuyện cần làm, ngươi đi thông chi cho Mục lão bản ngày mai giờ Thân lại tới.”
“Vâng, phụ thân.”
“Các ngươi đều ở bên ngoài trông chừng, không cho bất luận kẻ nào xâm nhập, không có sự phân phó của ta cũng không được vào trong.”
Sau khi phân phó kẻ dưới, Thôi Thống mới đẩy cửa phòng đi vào sau đó nhanh chóng đóng cửa, vội vàng đi đến trước mặt Ôn Đình Trạm, cách án kỷ quỳ lại hành lễ: “Thảo dân tham kiến Hầu gia.”
“Thôi viên ngoại, đã lâu không gặp.”
Ngữ khí Ôn Đình Trạm rõ ràng thanh nhuận, Dạ Dao Quang lại nhìn thấy Thôi Thống sợ tới mức thân thể run lên: “Ba năm không gặp, tư thế Hầu gia càng thêm oai hùng so với năm đó, không biết Hầu gia đại giá quang lâm có gì sai phái.”
“Cuộc sống của Thôi viên ngoại xem ra so với năm đó tốt hơn không ít.”
“Đều là nhờ phúc Hầu gia, nếu không có năm đó đi theo Hầu gia tới Đế Đô đánh cuộc một phen, làm sao có thảo dân ngày hôm nay.” Hóa ra Thôi Thống đúng là năm đó có sự hỗ trợ của Ôn Đình Trạm tới hãm hại mấy nhà phú thương Giang Nam ở sòng bạc Hà gia, bởi vì áp dụng đúng chỉ dẫn của Ôn Đình Trạm mà nhận được không ít tiện lợi từ triều đình, giá trị con người ngắn ngủn ba năm tăng lên vài lần.
“Bản hầu hôm nay tới cửa là muốn nhắc lại Thôi viên ngoại một việc, không biết Thôi viên ngoại có dám đem toàn bộ muối có trong tay giao cho bản hầu, lại đánh cuộc thêm một lần?” Giọng nói Ôn Đình Trạm nghe có chút mê hoặc, cũng có uy áp không cho phép cự tuyệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.