Chương trước
Chương sau
Khi độc thủ vô hình này của Ôn Đình Trạm hạ xuống, thương muối Hàng Châu lập tức biết được vị tri phủ đại nhân ra vẻ đạo mạo lại thọc sau lưng bọn họ một con dao họ. Bọn họ phản ứng rất nhanh, trưa hôm đó toàn bộ dừng việc buôn bán, nói không còn muối tồn kho. Lần đình trệ này suýt nữa làm toàn bộ Hàng Châu nằm liệt, bị hao tổn trước hết tất nhiên là tửu lầu.
Rất nhiều người trong nhà không còn muối ăn chỉ có thể đi tửu lầu, tửu lầu nhận được tin, một khắc trước còn mừng như điên nhưng hôm nay sinh hoả bạo, không bao lâu tửu lầu cũng không còn đủ muối, đi mua thêm mới biết hôm nay mọi thương muối đều đóng cửa. Lúc này ngay cả người trì độn cũng có thể nhận ra mưa gió sắp kéo tới Hàng Châu, nháy mắt nhân tâm liền hoảng loạn, sôi nổi kéo tới nha môn tri phụ cầu giúp đỡ.
Trong mắt những người này, Giả Uẩn Khoa xưa nay công chính liêm minh giống như ông trời của bọn họ. Nhưng toàn bộ việc này lại bời vì Giả Uẩn Khoa dựng lên, Giả Uẩn Khoa làm sao có thể đưa ra cách giải quyết? Cũng may trong nhà hắn có tai hoạ, hắn lập tức đem chuyện này truyền ra, hơn nữa còn thêm thắt nói hắn vì chịu đả kích lớn mà ốm đau không dậy nổi, để trấn an người dân, hắn còn mang vẻ mặt “thần sắc có bệnh” ra rót canh gà cho bá tánh, nhưng rót được một nửa thì hết chịu nổi mà ngất đi.
Những người dân đơn thuần, tận mắt nhìn thấy màn như vậy cũng không đành lòng bức bách Giả Uẩn Khoa.
“Tiểu Dương, ngươi cùng Vệ Truất đi hộ giá Giả đại nhân, ta muốn hắn thuận lợi tới Dư Hàng.” Nghe hết tin tức mới nhất Văn Du truyền tới, Ôn Đình Trạm nói với Càn Dương cùng Vệ Truất.
“Thật đúng là dám a.” Dạ Dao Quang nghe thấy hành động của thương muối không khỏi cảm thán, chớp chớp mắt hỏi Ôn Đình Trạm, “Chàng đang lo lắng Giả Uẩn Khoa trên đường tới Dư Hàng bị người ta ám toán?”
“Cần gì ám toán?” Văn Du nhìn Ôn Đình Trạm, nói với Dạ Dao Quang, “Giả Uẩn Khoa không phải ốm đau liệt giường, bất tỉnh nhân sự sao. Bọn họ chỉ cần đem tình trạng bệnh giả của Giả Uẩn Khoa công bố, tận mắt nhìn cả người cả vật chứng. Lúc trước Giả Uẩn Khoa cũng được không ít biểu dương, được lòng dân tâm, lần này e rằng danh xấu cùng oán dân sẽ có một ít. Đến lúc đó hội trưởng thương hội muối ra mặt khóc lóc rơi lệ quở trách, sở dĩ bọn họ không bán muối kỳ thật chính là trường kỳ chịu sự áp bách vô lối của Giả Uẩn Khoa, không thể nhịn được nữa mới nổi dậy phản kháng, cũng là chuyện năm đó Giả Uẩn Khoa quyên tiền. Lại nói lại chuyện năm đó, Giả Uẩn Khoa vì chiến tích, lấy quyền thế ép bọn họ quyên tặng tiền bạc, nhưng bọn họ nghĩ vì dân chúng cũng liền nhịn xuống cục tức này. Vì việc này ai cũng có thể nghĩ bốn năm này Giả Uẩn Khoa cũng làm ra không ít việc khác ức hiếp bọn họ, dựng chuyện bịa đặt, lại tìm mấy người tới nháo sự, châm ngòi oán giận trong dân. Giả Uẩn Khoa này bị dân chúng chung tay bắt được trên đường, dân chúng chỉ trách khó có thể phạt. Bọn họ sau khi giải tán, không tìm ra ai là kẻ mưu sát mệnh quan triều đình. Giả Uẩn Khoa vừa chết, bát nước bẩn cũng hất hết lên người chết, đây là chết cũng không hết tội.”
Dạ Dao Quang nghe xong những lời mấy người Văn Du đã tính toán khai hoả không kẽ hở nói ra, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Chuyện này Giả Uẩn Khoa đúng là có xảy ra, năm đó quyên tiền đích xác là vì bá tánh Hàng Châu, để hắn ở Hàng Châu nằm gai nếm mật bốn năm, cùng những kẻ lật mặt trái không bị đồng hoá, Dạ Dao Quang tuyệt đối không tin những kẻ này không có ý đồ kéo hắn vào, chỉ bằng sự kiên trì của hắn ở địa phương loạn như vậy cũng đáng để nàng tôn trọng.
Nhưng hắn chịu khổ cực nguyện trung thành với bệ hạ, mưu phúc vì bá tánh, cuối cùng lại chết trong tay bá tánh mà hắn từng khuynh tâm ban ơn. Mà dù hắn đã chết, hắn cũng nguyện tận tâm trung thành với quân chủ, dưới đại cục như vậy, hắn lưng đeo bêu danh chết đi, rất nhiều lời công đạo đều không nói được, đây sẽ là bi ai cỡ nào?
Chuyện như vậy trong mắt các đại thần, có bao nhiêu dao động đối với tâm tư trung quân của bọn họ?
“Bệ hạ sẽ không làm trung thần thất vọng buồn lòng.” Tựa hồ hiểu tâm tư Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm dùng tay nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng nói, “Bọn họ đều không hiểu bệ hạ. Bệ hạ đăng cơ là lúc bị Khấu gia quản chế, sau lại dùng đao to búa lớn diệt trừ Khấu gia. Bởi vì thủ đoạn sắc bén, lại liên tiếp tước rất nhiều huân quý đã làm cho mỗi người cảm thấy bất an. Vì muốn ổn định tâm người triều đình, bệ hạ chỉ có thể lần nữa dụ dỗ, hai mươi mấy năm này bệ hạ không thi triển thủ đoạn máu tanh của người, ngay cả án tham ô hạn hán mười năm trước, bệ hạ nhất quyết xử trảm tri phủ Tề Châu mới thôi. Vì thế cho nên những người này thật sự cho rằng bệ hạ là anh hùng xế bóng, hữu tâm vô lực mới cậy thế hoành hành. Hôm nay Giả Uẩn Khoa chết trong tay bá tánh Hàng Châu, một khi tin Giả Uẩn Khoa chết truyền tới Đế Đô, muối quan ở Lưỡng Hoài sẽ nhìn ra, khi thiên tử nổi giận, xác chết trôi trăm dặm là thế nào.”
“Kỳ thật Doãn Hoà hoàn toàn có thể thuận nước đẩy thuyền….” Văn Du có chút chần chờ khi nói những lời này, giương mắt nhìn Ôn Đình Trạm, thấy sắc mặt Ôn Đình Trạm bình đạm, không có phản ứng gì hắn mới nói tiếp, “Có thể mượn chuyện này làm những lão già trong triều đình ngo ngoe rục rịch biết thế nào là uy đế vương, biết kinh sợ bệ hạ, đối với Sĩ Duệ cũng có nhiều ích lợi.”
Dạ Dao Quang nhíu mi, nàng minh bạch ý tứ Văn Du, cũng chính là ngồi nhìn Giả Uẩn Khoa chết thảm như vậy, làm Giả Uẩn Khoa trở thành chất xúc tác, hoàn toàn đốt cháy hoả nộ của quân vương, sau đó dùng sấm rền gió cuốn một lần quét sạch toàn bộ không khí Lương Hoài. Đây là biện pháp nhất lao vĩnh dật*, hơn nữa hành động này của bệ hạ làm rất nhiều người nơm nớp lo sợ nhiều năm cũng sẽ có thể nhẹ nhàng tự tại. Bệ hạ che chở hoàng thái tôn Tiêu Sĩ Duệ sẽ trực tiếp có lợi, những kẻ khác có thể biết trọng lượng của người thừa kế lúc này.
*Nhất lao vĩnh dật: Gắng sức một lần để được hưởng thụ mãi mãi
Tín hiệu này được đưa ra, hành sự của Ôn Đình Trạm cùng Văn Du dán lên người Tiêu Sĩ Duệ sau này sẽ càng thêm nhẹ nhàng, chỉ cần không phải chuyện sống còn, chỉ sợ những quan viên khác cũng phải kiêng dè.
Nhưng Dạ Dao Quang nghe xong trong lòng lại không chút dễ chịu, không phải muốn chỉ trích Văn Du. Văn Du đứng trên lập trường của bản thân, suy tính cho chính mình cùng người bên cạnh là lẽ thường, Giả Uẩn Khoa cũng không phải hắn bức tử, cũng không phải tay hắn giết, hắn thấy chết mà không cứu cũng không có sai. Tuy đốm lửa này do Ôn Đình Trạm điểm lên, nhưng tình thế Giả Uẩn Khoa đã là bốn bề thụ địch, không có Ôn Đình Trạm thì cũng có người khác, sát cục tử ngọ sát cũng liền đủ để chứng minh.
Cho nên cái chết của Giả Uẩn Khoa cùng bọn họ thật sự không có nhiều quan hệ, hoàn toàn không cần có cảm giác chịu tội, nhưng Dạ Dao Quang tuy rằng không trách cứ hành vi như vậy nhưng nàng lại không thích chính mình đi làm những chuyện đó, cho nên nàng duy trì trầm mặc, bất luận Ôn Đình Trạm làm thế nào, nàng đều theo quyết định của Ôn Đình Trạm.
“Giả Uẩn Khoa không phải người tốt nhưng cũng không tính là người xấu, chỗ đáng giá thưởng thức không ít.” Khoé môi Ôn Đình Trạm khẽ nhúc nhích, “Triều đình hư thối cần chỉnh đốn và cải cách, thiếu nhất chính là chuyện liên quan tới bá tánh như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.