Chương trước
Chương sau
Tần Đôn không quay lại nội viện để thay quần áo, hắn thường bất chợt muốn đi ra ngoài thể nghiệm và quan sát cho nên ở chỗ nghỉ của nha môn cũng có đồ để lại. Rất nhanh Tần Đôn đã thay xong một bộ trở về, cùng Dạ Dao Quang bước ra khỏi cửa lớn lại không nghĩ đến Đường thị đang đứng chờ ở cửa.
Vừa nhìn thấy mặt hai người, Đường thị nháy mắt liền xấu hổ. Dạ Dao Quang trong lòng hơi khó chịu trầm xuống, Tần Đôn nếu nói nàng đã rời đi, Đường thị còn đứng ở nơi này chờ, vậy chắc chắn biết nàng vẫn còn ở đây. Điều này chứng minh Đường thị có gài tai mắt ở nha môn. Tuy rằng Dạ Dao Quang không bài xích việc nữ nhân quản công sự của nam nhân, nhưng cũng phải là nữ nhân có năng lực cùng tâm tư sâu sắc, Đường thị rõ ràng không phải loại nữ nhân kia.
Tần Đôn cũng không ngốc, hắn lập tức suy nghĩ một chút, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Đường thị nhìn thấy Dạ Dao Quang lập tức ôm Tần Hành tiến lại gần: “Chước Hoa tỷ tỷ, ta nghe nói tỷ tới tìm lão gia chào từ biệt, cố ý chuẩn bị chút rượu nhạt, canh giờ cũng không còn sớm, Chước Hoa tỷ tỷ chi bằng dùng bữa rồi nghỉ thêm một đêm, sáng mai lại khởi hành?”
Nàng ta hoàn toàn không đề cập tới chuyện Tần Đôn nói Dạ Dao Quang đã đi nói.
“Ta muốn nếm thử đồ Tái Lâm Các của Trường Thanh huyện, xem xem rốt cuộc có thể so với Nguyên Vị Lâu thời chúng ta còn ở học viện hay không.” Dạ Dao Quang thẳng thắn cự tuyệt, “Đã đặt bàn trước, ta có chút việc muốn phân phó riêng với Đôn Tử, hảo ý của Tần phu nhân ta xin nhận, tương lai còn dài, ngày sau có cơ hội gặp lại.”
“Tái Lâm Các a, là một nơi tốt đó.” Đường thị hoàn toàn nghe không ra Dạ Dao Quang không muốn cùng nàng dùng bữa, ánh mắt hơi nặng xuống, “Ta cũng đã lâu chưa đi, Chước Hoa tỷ tỷ có điều không biết, lão gia chúng ta đã đắc tội không ít người, đang nghĩ ngợi tới chuyện của hắn nên giải quyết như thế nào. Chước Hoa tỷ tỷ nếu một mình cùng lão gia đi tán gẫu, với lão gia thật ra thì không sao cả, thiếp thân hiểu, nhưng những người không rõ nội tình không tránh được nhàn ngôn toái ngữ, phương hại tới thanh danh của Chước Hoa tỷ tỷ. Thiếp thân đưa theo Hành nhi đi cùng lão gia và Chước Hoa tỷ tỷ, Chước Hoa tỷ tỷ có lời gì muốn nói với lão gia cứ nói, thiếp thân cùng Hành nhi chắc chắn sẽ không tiết lộ.”
Dạ Dao Quang đang mặc nam trang tức khắc không nói nên lời.
Nếu lúc trước nàng còn muốn giữ cho Đường thị một chút mặt mũi, nhưng lúc này thật là có chút buồn nôn. Loại người nàng chán ghét nhất chính là làm kỹ nữ còn muốn người đời lập đền thờ.
“Tần phu nhân có thể nhìn ra được ta là nữ nhi sao?” Dạ Dao Quang hỏi thẳng.
Đường thị bởi vì Dạ Dao Quang nói trắng ra như vậy, không cho nàng thể diện nên có chút không vui, nhưng cảm xúc cũng chỉ lóe qua đáy mắt, nàng đang định mở miệng, Tần Đôn đi trước một bước: “Người đâu, đã không còn sớm, đưa phu nhân cùng thiếu gia về nội nha, đừng làm cho thiếu gia cảm lạnh, thân thể mới hồi phục không lâu, chớ có bởi vì chăm sóc không để tâm, ngược lại oán trách người khác.”
Đường thị sắc mặt trắng nhợt, Tần Đôn liền cùng Dạ Dao Quang rời đi. Tâm tình đang vui vẻ của Tần Đôn liền bởi vì chuyện này mà trở nên cực kỳ nặng nề, cùng Dạ Dao Quang tới Tái Lâm Các cũng không biết nên nói cái gì, liên tục uống rượu giải sầu.
Chờ hắn ba ly xuống bụng, lúc nâng chén tiếp, Dạ Dao Quang dùng đũa đè lại chén của hắn: “Chỉ có người vô năng mới đi mượn rượu tiêu sầu. Ngươi có thể thay đổi cả Thanh Sơn thôn, còn sợ không thay đổi được những thứ khác sao?”
“Ta đúng là không làm nàng ấy thay đổi được.” Tần Đôn nắm chén trong tay cười khổ, “Nàng trước kia không phải như vậy……”
Ánh mắt Tần Đôn có một tia do dự, một tia buồn bã cùng hoảng hốt. Đường thị sinh ra ở Thái Nguyên, là đám cưới duy nhất bọn họ cùng những người ở học viện không tham gia được cùng lúc, nàng cũng là người xem như không có người trấn cửa ải, thậm chí trước đại hôn của Tần Đôn cũng không có ai từng gặp qua. Thời điểm đại hôn, nàng cùng Ôn Đình Trạm tính toán đi xa, cũng chỉ quay lại vội vàng, lại không nghĩ đến Đường thị thật sự là……
Nếu nàng thật sự cảm thấy ủy khuất thay cho Tần Đôn, Dạ Dao Quang sẽ không thấy phản cảm như vậy, Dạ Dao Quang nhìn ra nàng ta nổi lên tư tâm đua đòi, thậm chí có thể lấy nhi tử của mình ra lợi dụng.
“Lúc chưa thành hôn, nàng rất là ôn nhu hiền hậu, hiểu nhân ý……” Giọng nói Tần Đôn có chút ảm đạm.
“Bụng người cách một lớp da, ngươi chưa chắc thấy rõ.” Dạ Dao Quang than một tiếng, “Nếu không thay đổi được, vậy đừng miễn cưỡng ép mình đi thay đổi nàng, ở trước mặt nàng ta cố gắng duy trì sự thanh tỉnh.”
Tần Đôn thống khổ, hắn đối với Đường thị thực sự là thâm tình.
“Yên tâm đi, Tiểu Xu, ta sẽ cảnh giác.” Tần Đôn nói với Dạ Dao Quang.
Vỏn vẹn hai chữ “cảnh giác” nhưng dừng lại ở giữa phu thê thì trở nên trầm trọng cỡ nào. Rõ ràng còn dưới tình huống Tần Đôn có tình cảm với Đường thị, hai chữ này dường như nặng nề hơn, Dạ Dao Quang phỏng chừng Đường thị khẳng định còn có thể làm chuyện khác nên mới đưa ra lời khuyên cho Tần Đôn.
Đường thị hiện tại với Tần Đôn cũng là còn tình ý, đợi khi Tần Đôn hao hết tình cảm đối với nàng, chỉ sợ đến lúc đó phu thê hai người sẽ coi nhau như người lạ.
“Đôn Tử, chỉ cần ngươi không thay đổi, ngươi mãi mãi là huynh đệ của chúng ta, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, bất luận người khác làm cái gì cũng đều sẽ không thay đổi địa vị của ngươi trong lòng chúng ta.” Dạ Dao Quang chân thành nói với Tần Đôn.
Tần Đôn lúc này mới như được tán bớt mây đen: “Ta sẽ ghi nhớ, ta có các ngươi.”
“Đúng vậy, ngươi còn có chúng ta.” Dạ Dao Quang giơ chén rượu lên, đây là loại rượu được ủ từ trái cây của nơi này, hương vị ngọt thanh, Dạ Dao Quang uống còn cảm thấy thích.
Dạ Dao Quang không khỏi thầm nghĩ, nếu người gặp Dụ Thanh Tập là Tần Đôn thì tốt. Những thứ Dụ Thanh Tập muốn Tần Đôn đều có thể cho, mà Tần Đôn cũng thích hợp nhất với một thê tử khôn khéo mà biết đưa đẩy như Dụ Thanh Tập, chỉ tiếc thế gian này nhân duyên ai cũng không thể nói trước.
Sau đó, Dạ Dao Quang cùng Tần Đôn lại hàn huyên rất nhiều chuyện, như được ngược thời gian về tới thời điểm ở học viện mà không chút khách sáo cùng ngại cùng. Tần Đôn vẫn ăn nhiều như cũ, hai người bọn họ ăn hết lượng đồ ăn cho mười người, hơn nữa còn Kim Tử, hai người một hầu ăn sạch sẽ……
Dùng xong rồi bữa tối cũng là tới giờ biệt ly, Tần Đôn cùng thị vệ của hắn trở về nhà. Lúc này nàng đã cảm giác được đôi mắt âm thầm theo dõi nàng, khóe môi không khỏi nhẹ nhàng giương lên. Nàng đi thẳng đến Thanh Sơn thôn, hướng tới nơi ở của Ninh Anh mà đi. Những thi thể của người Mẫn La Tông đã được dọn dẹp sạch.
Dạ Dao Quang thả người nhảy tới nơi Huyết anh kiếm ở dưới lòng đất: “Theo ta lâu như vậy, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?”
Nếu đã bị nhìn thấy, tiểu ma đầu cũng liền không che giấu, hắn lắc mình một cái đứng cách Dạ Dao Quang không đến năm bước chân: “Ngươi không phải muốn ta gọi ngươi là mẫu thân sao? Nơi nào có đạo lý mẫu thân vứt bỏ nhi tử của mình?”
“Ngươi đây là muốn ăn vạ ta?” Dạ Dao Quang nhướn mày, “Được a, bất quá ngươi làm nhi tử nhưng tu vi lại cao hơn ta, ta làm mẫu thân tự cảm thấy hổ thẹn, dạy dỗ không được ngươi, ta đây liền tìm cho ngươi một sư phụ!”
Tiếng nói Dạ Dao Quang vừa dứt, sắc mặt tiểu ma đầu biến đổi, hắn nhanh chóng nhảy lên muốn rời đi, nhưng bốn phía huyết sắc hồng mang đã bao phủ xuống, hắn dường như đụng phải tường thép mà bị bắn ngược trở về, ngã xuống trên mặt đất.
“A?” Huyết anh kiếm xuất hiện, Ninh Anh phát ra một tiếng nhẹ bâng, “Vạn ma tâm quyết!”
“Ngươi là người phương nào?” Tiểu ma đầu nhíu mày hỏi.
“Ninh Anh.”
Thái độ tiểu ma đầu tức khắc biến đổi, không còn sự kiêu ngạo ương ngạnh bình thường, đứng lên cung kính hành lễ: “Tu Tuyệt bái kiến Ma hậu đại nhân.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.