Chương trước
Chương sau

Ngủ mỹ mãn một giấc, sáng sớm hôm sau Dạ Dao Quang dùng xong bữa sáng cũng không vội vã chào từ biệt mà đi thăm Mộng Tầm. Duỗi tay bắt mạch, Dạ Dao Quang đưa khí ngũ hành chảy vào cơ thể Mộng Tầm, nàng vẫn suy yếu đến mức không thể làm gì được.
“Mạch đại ca có nói qua Mộng Tầm cần tẩm bổ như thế nào không?” Dạ Dao Quang nhìn Mộng Tầm đến sức để mở miệng cũng không có, nàng đã không còn là yêu thể, cần hấp thụ dinh dưỡng như phàm nhân.
“Thần y đã kê một đơn thuốc, mỗi ngày sắc một chén thuốc bổ nguyên khí, cấp cho Tầm Nhi uống. Điều dưỡng 5 ngày, Tầm Nhi tự nhiên liền có thể ăn thức ăn lỏng.” Cô Mông trả lời.
Dạ Dao Quang gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Nói xong, Dạ Dao Quang liền đứng lên: “Ta hôm nay cũng tính toán rời khỏi Trường Thanh huyện, nếu như theo lời Mạch đại ca mà Mộng Tầm không khá hơn, ngươi có thể truyền tin đến Đế đô cho ta.”
“Phu nhân, mời đi bên này.” Cô Mông nghe xong, kéo chăn đắp lại cho Mộng Tầm, mới đứng lên cung kính nghiêng người buông tay làm ra tư thế mời.
Dạ Dao Quang nhướn mày nhưng vẫn đi theo sự chỉ dẫn của Cô Mông. Tới thư phòng, Cô Mông lấy ra hộp tinh xảo, mở ra bên trong là một khối lệnh bài bằng ngọc, trên ngọc bài có mấy chữ cổ.
Cô Mông đem ngọc bài dâng hai tay đưa tới trước mặt Dạ Dao Quang: “Phu nhân, tiểu nhân xin quy phục.”
Đây chính là tín vật, Dạ Dao Quang chợt liền hiểu rõ, nàng vốn dĩ muốn từ chối, tay dừng một chút giữa không trung nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận. Ai lại chê có nhiều người hữu dụng phía dưới, vả lại với tướng mạo của Mộng Tầm, nàng hiện đã không có pháp lực chỉ sợ phiền toái ngày sau sẽ không ít, phu thê bọn họ cũng có thể trở thành chỗ dựa của Cô gia.
“Được, ta nhận, nếu có việc cần các ngươi đi làm, tự nhiên sẽ phân phó.”
Dạ Dao Quang ở Cô phủ dùng cơm trưa, lại nghỉ ngơi thêm buổi chiều, tính toán sau giờ ngọ sẽ rời đi. Tần Đôn hẳn là cũng không quá bận rộn, vì thế nàng trực tiếp đi tới huyện nha tự mình chào từ biệt Tần Đôn.
“Tiểu Xu như thế nào cũng phải nể mặt ta ở lại chơi một chút chứ.” Tần Đôn nghe vậy lập tức mở miệng.
Dạ Dao Quang ban đầu nghĩ cứ vậy tới buổi tối chờ tiểu ma đầu mắc hố, cũng không có việc gì cần thiết gấp gáp, nhưng là Dạ Dao Quang không lại không muốn gặp Đường thị, vì thế mở miệng nói: “Ta tới Trường Thanh huyện cũng đã một thời gian nhưng lại không biết nơi này có tửu lầu cùng mỹ vị đặc biệt gì hay không, còn nhớ rõ chúng ta thời còn đọc sách ấy, chính là khách quen của Nguyên Vị Lâu.”
Nhắc tới thời gian ở học viện, Tần Đôn nghĩ lại cũng phá lệ cười thoải mái: “Được, ta đây liền làm sư gia dẫn đường. Tiểu huyện thành chúng ta có Tái Lâm Các, chẳng những có rượu ngon cùng thức ăn của Phượng Tường phủ, Thiểm Tây còn không ít danh điểm, ta đã sớm muốn đưa ngươi đi nếm thử. Vừa lúc hôm nay công vụ cũng đã xử lý xong, đợi qua giờ Thân chúng ta cùng đi.”
“Được.” Dạ Dao Quang cảm thấy Tần Đôn nghe hiểu ý tứ của nàng, vì thế sảng khoái đáp ứng. Thấy Tần Đôn thật là không có việc, xung quanh cũng không có người, nàng liền mở miệng hỏi: “Đôn Tử, ngươi thấy con đường làm quan của ngươi có thu hoạch gì không?”
Tần Đôn không nghĩ tới Dạ Dao Quang sẽ hỏi như vậy, vì thế nghiêm túc suy nghĩ mới mở miệng nói: “Tiểu Xu, một mình ta sức lực hữu hạn, nhưng ta muốn đi nhiều nơi, nhìn xem cuộc sống dân chúng nhiều một chút, dốc hết sức lực cuộc đời ta giúp đỡ càng nhiều người càng tốt. Kỳ thật, nếu như có thể, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là luân phiên làm huyện lệnh hoặc quan phụ mẫu mỗi địa phương một lần.”
“Khụ khụ.” Dạ Dao Quang đang uống trà nghe Tần Đôn nói liền ho sặc sụa, “Ngươi phải biết lãnh thổ Đại Nguyên rộng lớn cỡ nào chứ, tổng cộng gần hai ngàn huyện thành, ngươi muốn mỗi năm ngồi một chỗ sao, mà có như thế cũng mất hai ngàn năm! Ngươi muốn trường sinh bất tử sao?”
“Là mong muốn thôi mà.” Tần Đôn cười hiền, “Cho nên ta chỉ có thể lui về chứ không cầu cao sang, không làm quan phụ mẫu toàn bộ huyện thành, vậy cả đời làm quan ngoại phóng cũng ổn. Ta cũng không có chí hướng gì quá lớn lao, chỉ cần có thể đến bố chính sử là đã cảm thấy mỹ mãn. Nắm trong tay quyền quản lý một tỉnh lớn, ta có thể gây ảnh hưởng tới các tri phủ phía dưới, hy vọng bọn họ có thể đem tư tưởng của ta mà dùng để trị huyện thành.”
Dạ Dao Quang nghe xong có chút cảm động, bố chính sử là tam phẩm, tương đương với chức quan lớn. Tuyệt đối là không thấp, có người cả đời cũng không thể đi lên, nhưng khác với những người luôn một lòng một dạ hướng tới Đế đô, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm chức lục bộ thượng thư thậm chí trung thư lệnh, Tần Đôn thật sự muốn làm quan vì nghĩ cho dân.
“Ngươi không muốn vào Đế đô?” Dạ Dao Quang hỏi, chỉ sợ không có mấy người đọc sách lại không muốn đi xem một lần Đế đô rộng lớn, không muốn có vị trí ở Kim Loan Điện, không muốn có thể ở gần đế vương.
Tần Đôn quyết đoán lắc đầu.
“Vì sao?”
Hắn ngượng ngùng cười rồi mở miệng nói: “Tiểu Xu, ta là người không có nhiều tâm nhãn cùng suy tính.Ta ở một phương tiếp xúc với đồng liêu* hữu hạn (đồng liêu: những người cùng làm quan) còn có thể đủ ứng phó, nếu như gặp chuyện thật sự không ứng phó được, ta có thể xin Doãn Hòa trợ giúp. Nhưng Đế đô là nơi nước sôi lửa bỏng, Tiểu Lục chính là một ví dụ tốt nhất. Sự tình Khổng thị ta cũng nghe nói, ta cùng Tiểu Lục tuy là văn võ bất đồng, nhưng tâm tư kỳ thật đều không phải phải người có tâm cơ. Vả lại, chúng ta cũng hông thể toàn bộ đều tập trung ở Đế đô. Tụ tập một chỗ, đôi mắt chúng ta liền rất khó có thể nhìn đến thiên địa rộng lớn bên ngoài. Cho dù là Doãn Hòa hay là Thuần Vương điện hạ đều cần một đôi mắt ở bên ngoài, ta muốn làm đôi mắt này. Ta biết trí ta không bằng Văn Tử, võ không kịp Tiểu Lục, nhưng ta hơn họ ở chỗ có một đôi mắt thanh minh. Tương lai, bất luận phát sinh chuyện gì, ta đều sẽ không làm nó phủ bụi trần.”
“Ngươi nên biết ta sẽ đem chuyện ngươi nói hôm nay nói lại cho A Trạm cùng Sĩ Duệ, ta tin tưởng bọn họ sẽ nguyện ý thành toàn ngươi, nhưng đến lúc đó ngươi sẽ không còn đường để xoay chuyển.” Dạ Dao Quang cực kỳ thận trọng nói với Tần Đôn.
Tần Đôn ánh mắt sáng ngời, hắn nhanh chóng xoay người, đi lấy ra một bản thảo đưa cho Dạ Dao Quang: “Tiểu Xu, ngươi đem cái này giao cho Doãn Hòa, nhờ hắn chỉ điểm cho ta.”
“Đây là……” Xấp dày bản thảo, Dạ Dao Quang biết ý không lật mở xem.
“Đây là tâm đức mấy năm làm quan của ta, còn có chút ý tưởng riêng, nhưng hiện tại chưa ghép được thành sách luận, ta muốn mặc sức tưởng tượng với tương lai chính mình.” Tần Đôn cũng không giấu giếm Dạ Dao Quang.
“Được, ta mang về giao cho A Trạm.” Dạ Dao Quang thận trọng thu lại.
“Lão gia.” Lúc này bên ngoài có người hô một tiếng.
“Chuyện gì?” Tần Đôn giương giọng hỏi.
“Phu nhân đưa theo thiếu gia tới.” Người bên ngoài trả lời.
Tần Đôn chân mày cau lại: “Ngươi nói cho nàng, ta đang tiếp khách không muốn bị làm phiền, nói nàng đưa Hành ca nhi trở về đi.”
“Dạ vâng.”
“Khoan đã.” Tần Đôn gọi người đứng khom lưng ngoài cửa, “Ngươi nói cho nàng biết, Tiểu Xu đã rời đi.”
“Dạ vâng.”
Chờ đến khi nha dịch thông truyền lui xuống, Tần Đôn mới xoay người nói với Dạ Dao Quang: “Tiểu Xu đừng vội, ta đi thay xiêm y, chúng ta đi Tái Lâm Các dùng bữa.”
Dạ Dao Quang gật đầu, không nhiều lời nói chuyện khác. Tuy rằng Đường thị có chút tâm tư nhỏ mọn, nhưng chỉ cần Tần Đôn vẫn luôn duy trì sự thanh tỉnh thì tốt rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.