Chương trước
Chương sau
“Dạ cô nương, có quỷ!” Nguyệt Cửu Tương trong Âm châu thấp giọng nói.
“Đúng vậy.” Dạ Dao Quang lên tiếng, sắc mặt không thay đổi cùng Quan đại thái thái chậm rãi tới gần.
Đi qua bồn hoa trong viện, liền nhìn qua cửa sổ, Lôi Đình Đình mặc một bộ xiêm y lụa xanh nhạt, đang ở thêu trên giá may thành thạo. Ánh mắt của nàng yên lặng như nước, kim ở dưới như có thần. Dạ Dao Quang mơ hồ có thể nhìn thấy hình thêu trên giá. Tuy rằng mới làm được một nửa, nhưng trông rất sống động, hoa văn con công, Dạ Dao Quang tự than thở.
Càng tới gần Lôi Đình Đình, Thiên lân chấn động càng lợi hại.
“Dạ cô nương, Lôi cô nương bị quỷ hồn xâm chiếm thân thể.” Nguyệt Cửu Tương nói.
Không cần Nguyệt Cửu Tương nói, Dạ Dao Quang cũng biết. Ban ngày ban mặt quỷ hồn không dám xuất hiện. Nguyên bản nàng còn ôm một tia hy vọng, hiện tại lại không thể không tiếp nhận hiện thực. Một người si ngốc, nhất là bị dọa mất hồn phách mà si ngốc người, loại người này dễ bị quỷ hồn chiếm được. Bởi vì thân thể bọn họ tàn hồn bạc nhược, rất dễ dàng bị quỷ hồn cắn nuốt thần hồn còn lại của nguyên chủ, do đó có được nguyên chủ trí nhớ.
Bước vào trong phòng, Dạ Dao Quang liền thu lại Ngũ hành chi khí, rõ ràng đã nhìn thấy được khi bọn họ đến Lôi Đình Đình tay dừng một chút, chợt mới lại phảng phất như chưa thấy gì bắt đầu thêu thùa.
“Đình tỷ nhi.” Vì sợ dọa đến Lôi Đình Đình, tạo thành ngộ thương, Quan đại thái thái cố ý nắm tay Lôi Đình Đình, âm thanh ôn nhu gọi nàng.
Lôi Đình Đình trong cơ thể quỷ hồn đặc biệt làm điệu bộ giống nàng, mờ mịt nhìn qua, ánh mắt lướt qua Dạ Dao Quang, đồng tử không khỏi kịch liệt co rụt lại, chợt chạy trốn phía sau Quan đại thái thái.
Quan đại thái thái thấy vậy, hơi có chút ngượng ngùng: “Đình tỷ nhi mấy ngày không gặp Dạ cô nương, thế nhưng xem như đã quên mất Dạ cô nương.”
Sợ Dạ Dao Quang hiểu lầm là bọn họ thầm kín xúi giục Lôi Đình Đình xa cách Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nàng vẫn như cũ lộ ra nụ cười tươi như cũ: “Đình tỷ nhi, ta là tới đón tỷ hồi phủ.”
Lôi Đình Đình gắt gao cầm lấy tay Quan đại thái thái, đầu lắc liên tục.
“Đình tỷ nhi, Ôn phu nhân ngày xưa thương nhất là ngươi, ngươi như vậy Ôn phu nhân sẽ rất thương tâm.” Ngay cả Quan đại thái thái cũng ôn tồn khuyên.
“Không, không cần, không cần...” Lôi Đình Đình bất lực lắc lắc đầu, giống như chú mèo nhỏ đang khóc.
“Đại thái thái, có lẽ là Đình tỷ nhi hồi lâu không cùng ta thân cận, mới có thể thấy lạ. Không bằng, để ta cùng với nàng một mình ngồi một lát.” Dạ Dao Quang cười đề nghị nói.
Quan đại thái thái nghĩ xong, gật đầu: “Được, ta đi phân phó phòng bếp chuẩn bị cho buổi chiều thiện, các ngươi ở nơi này dùng xong bữa trưa với ta rồi đi.”
“Đại thái thái phải làm ra chút thứ tốt chiêu đãi ta dó, ta vậy nhưng là người kén ăn.” Dạ Dao Quang còn không quên trêu ghẹo một câu.
Quan đại thái thái cười gật đầu, sau đó vỗ vỗ tay Lôi Đình Đình: “Đình tỷ nhi, ta đi một lát sẽ trở về.”
Lôi Đình Đình sống chết cầm tay Quan đại thái thái không buông, đáng tiếc Dạ Dao Quang đã sớm đem Kim Tử thu nhỏ lại mai phục bên chân Lôi Đình Đình, vừa vặn há mồm cắn nàng một miệng, nàng một tiếng hô đau, thân thể nghiêng về một bên. Dạ Dao Quang nhanh chóng lắc mình, đã tới cạnh nâng đỡ nàng. Khí Ngũ hành đem toàn bộ thần hồn của nàng khống chế.
“Đình tỷ nhi, để ý chút.” Dạ Dao Quang ngữ khí ôn hòa mang theo sự quan tâm nói.
Quan đại thái thái thấy vậy, cũng liền không nói thêm gì: “Các ngươi hai người từ từ trò chuyện.”
Đợi đến khi Quan đại thái thái mang theo hạ nhân đều đi khỏi, Dạ Dao Quang phất tay áo một cái, cửa sổ đều nhanh chóng đóng lại. Cánh tay còn lại trương lá bùa giấy dán bên trên cửa sổ. Dạ Dao Quang một tay lấy Lôi Đình Đình đẩy ra: “Ngươi là chính mình lăn ra đây, hay là muốn ta đem ngươi đánh ra?”
Lôi Đình Đình mặt biến đổi, ánh mắt của nàng trở nên âm lãnh: “Ngươi dám, ta sẽ đem hồn phách của nàng ta cắn nuốt.”
“Uy hiếp ta, ngươi còn non lắm!” Dạ Dao Quang bên hông xoay tròn, Thần ti trường lăng bay ra, nhanh chóng đem ‘Lôi Đình Đình’ vô pháp phản ứng mà trói chặt, bắt lấy trường lăng một tay hướng phía trước kéo.
‘Lôi Đình Đình’ liền nhanh chóng theo trường lăng hướng tới Dạ Dao Quang xoay tròn mà đến. ‘Lôi Đình Đình’ tới gần, Dạ Dao Quang một tay kia thủ quyết biến hóa, một cỗ cổ ngũ hành ám khí theo đầu ngón tay nàng đang thay đổi liên tục thủ quyết tung bay ra, giống như từng hạt đinh tấn mạnh mẽ vô hình đâm vào thân thể ‘Lôi Đình Đình’.
Liền thấy ‘Lôi Đình Đình’ sắc mặt biến dữ tợn, nàng bị trói buộc buông xuống hai tay năm ngón tay thành chảo, mặt trên bật từng tia hắc tuyến, mà một quỷ ảnh màu đen, cũng ở trong Lôi Đình Đình ưỡn ngực ngửa đầu, thét lên đồng thời tựa hồ muốn thoát ly thân thể.
Dạ Dao Quang kiếp trước đối phó bao nhiêu quỷ hồn, có thể nói luận đối phó quỷ, đời này ngay là Thiên Cơ sư thúc cũng không tất có kinh nghiệm phong phú như nàng. Đừng nhìn Thiên Cơ sư thúc sống hai trăm hơn tuổi, có thể thời đại này một trăm năm quỷ hồn, cũng không có bằng nàng ở mười năm kiếp trước, còn có một chút càng là mấy trăm năm lắng đọng lại là lão quỷ.
Đợi đến khi Lôi Đình Đình thân thể xoay tròn đến bên cạnh Dạ Dao Quang, liền gặp Dạ Dao Quang thân thủ chế trụ cổ của nàng. Thủ quyết ở trên cổ lại là biến đổi, ẩn chứa nồng đậm khí Ngũ hành theo phía dưới hướng lên, một bóng đen chợt lóe bị cường thế kéo ra khỏi thân thể Lôi Đình Đình.
Bóng đen kia muốn chạy trốn, lại căn bản trốn không thoát, bốn phía đều là Dạ Dao Quang phù triện.Đến cuối cùng, nó hướng thẳng tới Dạ Dao Quang phát động công kích, Dạ Dao Quang vung tay lên, ba quả tiền đồng bắn ra, giống như phi tiêu giống như đã đem nhào tới quỷ hồn cho đinh ở vách tường phía trên.
Dạ Dao Quang tay nắm chặt tay Lôi Đình Đình, khí Ngũ hành đưa vào trong cơ thể của nàng, Lôi Đình Đình còn sót lại hồn phách cũng không có tổn thất. Rất sớm trước kia nàng chỉ sợ có hồn phách, hoặc là giống như nàng giống như dị thế hồn phách tới chiếm Lôi Đình Đình thân thể, cho nên sớm thay Lôi Đình Đình làm pháp, bảo vệ thần hồn của Lôi Đình Đình, may mắn nàng sớm có phòng bị.
“Nói đi, là người phương nào sai sử ngươi.” Dạ Dao Quang ánh mắt sắc lạnh nhìn con quỷ bị đinh ở trên vách tường, đang mưu toan giãy dụa.
Trên người Lôi Đình Đình nàng cố ý vẽ phù triện, đạo phù triện này đã không thấy, nếu là phù triện còn, bất luận quỷ hồn nào đều không có khả năng xâm chiếm thân thể Lôi Đình Đình. Rất rõ ràng chỉ quỷ không có khả năng cố ý làm rơi Lôi Đình Đình phù triện, chỉ có thể là cố ý làm giảm bớt uy lực của phù triện, mới để quỷ hồn này có thể thừa dịp chi cơ.
May mắn được nàng chuẩn bị trước, bằng không giờ phút này Lôi Đình Đình chỉ sợ đã gặp độc thủ.
“Ngươi đừng giết ta, ta cũng là bị bức bách.” Nữ quỷ kia cầu xin, “Ta nguyên bản chính là một sợi du hồn, một tháng trước bị một đạo quân tu luyện cao thâm bắt được, hắn để ta thay hắn làm việc, ta đều là nghe theo nàng phân phó.”
“A, cửa phòng thế nào đóng?” Ngay tại lúc Dạ Dao Quang muốn lên tiếng, bên ngoài truyền đến thanh âm của Quan đại thái thái.
Dạ Dao Quang nhanh chóng đem nữ quỷ kia cưỡng chế thu vào Thiên lân, sau đó dùng Ngũ hành chi khí đem Lôi Đình Đình tỉnh lại, Lôi Đình Đình nhìn thấy Dạ Dao Quang, tuy rằng nàng thần trí không đầy đủ, nhưng cũng biết nàng nhận thêm tổn thương, Dạ Dao Quang trấn an nàng rồi đi mở ra cửa phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.