Chương trước
Chương sau
Sáng sớm hôm sau, Dạ Dao Quang tu luyện xong rồi dùng đồ ăn sáng, thấy thuộc hạ bên người Tần Đôn, là Tần Tam - thư đồng của Tần Đôn trước đây ở học viện đi tới: “Dạ công tử, thiếu gia để tiểu nhân đợi người, theo người đến thôn Thanh Sơn, người xem khi nào thì xuất phát?”
“Đi luôn bây giờ.” Dạ Dao Quang cũng không muốn trì hoãn thời gian, sớm giải quyết chuyện ở đây thì có thể về nhà sớm, tránh cho người nào đó trở thành hòn vọng thê, cũng tiết kiệm thời gian cả ngày ngồi viết thư tình buồn nôn cho cô.
Thôn Thanh Sơn cách huyện Trường Thanh hơi xa, đi xe cũng mất nửa ngày, qua trấn trên còn phải đi ba dặm đường nhỏ. Sau thanh minh, nước mưa tương đối nhiều, đường vô cùng lầy lội, thậm chí rất nhiều nơi không đặt được một bàn chân. 
“Thôn Thanh Sơn này vẫn nghèo khó, thiếu gia đã nghĩ rất nhiều biện pháp...” Dọc đường đi Tần Tam đã kể một ít chuyện về thôn Thanh Sơn, đương nhiên kể cả việc Tần Đôn chấn chỉnh thôn Thanh Sơn.
Rất nhanh đã đến nhà nhũ mẫu Từ thị, Dạ Dao Quang cố ý đi xem. Con của Từ thị đã không sao, chỉ là không có tinh thần, nếu Từ thị trở về chắc hẳn phải dỗ dành. Đứa bé này rất có thể không phải bị nhiễm phong hàn, nếu không đã không thể nắm rõ tình trạng tốt xấu của đứa trẻ. Nếu Từ thị vẫn lo lắng cho con mà không về phủ, ở lại chăm sóc đứa trẻ, Tần Đôn rất có thể sẽ đuổi việc Từ thị. Hiển nhiên, đối phương cũng nghĩ đến điểm này.
Vì vậy, Dạ Dao Quang hỏi cha mẹ chồng Từ thị một số câu nhưng cũng không hỏi ra tin tức trọng yếu gì, ngược lại phát hiện vết tích rết tinh trong nhà Từ thị. Điều này chứng minh rằng rết tinh rất có thể đã ở đây ôm cây đợi thỏ. Con của Từ thị không có khả năng chỉ trúng phong hàn thông thường. 
Dạ Dao Quang cũng không ở lại nhà Từ thị lâu, mà đến nhà người bán hàng rong họ Triệu, chỉ vì thê tử người bán hàng rong họ Triệu hâm nóng lại thức ăn cho hắn mà quấy rầy rết tinh, vì vậy người bán hàng rong mới trúng độc tố của rết. Thê tử người bán hàng rong họ Triệu hiển nhiên rất quen thuộc với Tần Tam, vì Tần Tam đã trả lại trong sạch cho nàng nên chiêu đãi rất nhiệt tình. Dạ Dao Quang muốn đến phòng bếp của bọn họ xem xét, thê tử người bán hàng rong họ Triệu cũng không từ chối.
“Tần đại nhân phát hiện con rết ở miệng bếp nào?” Phòng bếp thời cổ có đến ba bốn cái bếp, xây dựng rất khéo, miệng lỗ nhóm lửa bình thường đều là hai cái nhưng hai cái này có thể để được bốn chiếc nồi, mà trong nhà người bán hàng rong họ Triệu chỉ có hai chiếc nồi.
“Là cái này.” Tần Tam lúc đó cũng đi cùng Tần Đôn, hắn chỉ cho Dạ Dao Quang. 
Dạ Dao Quang nhìn một chút, chỗ này đúng lúc có một cửa sau nối liền với rãnh nước bên ngoài, có thể là do nước chảy nên có vẻ hơi ẩm ướt. Đây đúng là chỗ rết thích ở, nhưng rết đã thành tinh sẽ không dễ dàng chọn chỗ sống như vậy.
Cô cẩn thận nhìn phong thuỷ phòng bếp này một chút, cũng không tốt, không đến mức dẫn được rết tinh đến đây. Vì vậy, Dạ Dao Quang hỏi thê tử người bán hàng rong họ Triệu: “Đây là nồi mọi người dùng trước kia?”
“Không phải, đây là nồi mẹ chồng mới mua.” Thê tử người bán hàng rong họ Triệu trả lời. 
“Vậy nồi lúc trước đâu rồi?” Dạ Dao Quang lại hỏi.
Thê tử người bán hàng rong họ Triệu trả lời: “Hồi bẩm công tử, mẹ chồng nói nồi đó bất thường nên đã đem đi chôn ở sau núi rồi.”
Dạ Dao Quang nhíu mày: “Cô cũng biết chôn ở nơi nào chứ, dẫn ta đi xem.” 
Dạ Dao Quang cảm thấy có thể là chiếc nồi đó có vấn đề, chiếc nồi này rất có thể là pháp khí hoặc do chất liệu đặc thù chế thành, có thể trợ giúp rết tinh tu luyện nên mới dẫn rết tinh đến. Vào đêm thê tử người bán hàng rong họ Triệu hâm nóng cơm canh khẳng định không giống với lúc trước, lửa đốt tới rết, rết lại ghét nóng nên mới có phản ứng, vì vậy vô ý phun nọc độc vào thức ăn, gây ra bi kịch của người bán hàng rong họ Triệu. Vì vậy, trên đường thê tử người bán hàng rong họ Triệu dẫn bọn họ ra sau núi, Dạ Dao Quang không để lại dấu vết hỏi thăm nguồn gốc của chiếc nồi này.
Quả nhiên, người bán hàng rong họ Triệu mười ba, mười bốn tuổi đã bắt đầu lên phố, hắn không thích nghề nông. Tuy vốn làm ăn nhỏ, nhưng nơi đã đi qua thật sự không ít, chiếc nồi này là năm năm trước hắn đi nhập hàng ở huyện lân cận, lúc trời mưa to chạy vào một đạo quan trú mưa, kết quả là gặp một lão đạo sĩ ở đây. Lão đạo sĩ nuôi một con chuột bạch, nửa đêm nó chạy ra ngoài, lão đạo sĩ nhìn điên điên khùng khùng, không để ý người bán hàng rong họ Triệu khuyên can mà vẫn đi tìm con chuột bạch nhỏ. Người bán hàng rong họ Triệu lo lắng ông đi một mình, cắn răng đi theo ông, cùng ông tìm cả đêm mới tìm được con chuột bạch nhỏ kia, kết quả ngày thứ hai bị nhiễm phong hàn. Trên người hắn lại không có tiền bạc dư thừa, chỉ có thể ở lại đạo quan đổ nát chịu đựng mấy ngày, buổi sáng hôm ấy sau khi bệnh tình chuyển biến tốt thì định rời đi, nhưng lúc tỉnh lại thấy trên mặt đất khắc chữ, trên người lão đạo sĩ không có của riêng, chỉ có một chiếc nồi để cảm ơn người bán hàng rong họ Triệu. Người bán hàng rong họ Triệu cảm thấy chiếc nồi này nhìn cũng thật sáng, cuối cùng vẫn chịu khổ đợi lão đạo sĩ một ngày, lão đạo sĩ cũng không trở về nên hắn đành mang chiếc nồi này trở về.
Sau khi trở về nói hết sự tình cho cha mẹ biết, cha mẹ hắn đều nói đó là đồ tốt, từ đó cả nhà bọn họ đều dùng chiếc nồi này làm thức ăn, không biết có phải vì thế hay không mà cả nhà họ từ năm năm trước đến bây giờ đều không ai sinh bệnh, ngay cả nhức đầu, phát sốt đều chưa từng. 
“Đúng là pháp khí không sai.” Sau khi Dạ Dao Quang nghe xong liền kết luận.
“Ô, có người động tới nơi này.” Thê tử người bán hàng rong họ Triệu nhìn mấy khối đá tán loạn ra ngoài, nói:
“Đêm hôm đó, ta và mẹ chồng chôn nồi ở đây, ta còn dùng tảng đá đè lên, cũng phủ cỏ lên trên.” 
Dạ Dao Quang vận khí, một chưởng vỗ xuống chỗ thê tử người bán hàng rong họ Triệu chỉ, bụi đất nổ tung, bên trong rỗng tuếch. Chỉ có hố tròn bị đào ra.
“Hẳn là bị người khác lấy cắp.” Dạ Dao Quang trầm giọng nói.
“Dạ công tử, có phải là con rết kia không...” Trong lòng Tần Tam suy đoán nhưng ngại vì thê tử người bán hàng rong họ Triệu còn ở bên cạnh nên không nói ra rết tinh. Vì không muốn người dân thôn Thanh Sơn khủng hoảng, Tần Đôn cũng chỉ nói người bán hàng rong họ Triệu chết vì trúng độc rết. 
“Rết sao có thể trộm nồi?” Đối với sắc mặt kinh ngạc của thê tử người bán hàng rong họ Triệu, Dạ Dao Quang đưa lời nói vòng trở lại, bất luận có phải rết tinh hay không, cũng không có bản lĩnh đánh cắp chiếc nồi này. Nếu nó có bản lĩnh như thế thì đã không ở trong nhà người bán hàng rong họ Triệu, động vật cho dù đã thành tinh cũng cực kỳ không thích sinh hoạt cùng với con người. Đối với chúng nó mà nói, đây là một sự giày vò, nếu chúng nó có thể thì đã sớm đánh cắp chiếc nồi đó rồi.
“Tần Tam, ngươi đưa Triệu phu nhân trở về đi, ta lên núi xem một chút.”
Nếu con rết tinh xuất hiện ở nơi này, như vậy chưa chắc là không ở trên núi, mà cho dù không ở trên núi, Dạ Dao Quang mang theo Kim Tử, tùy tiện bắt một con dã thú có linh trí thăm dò một phen cũng được. 
“Vâng.” Tần Tam vội vã trả lời, dẫn thê tử người bán hàng rong họ Triệu rời đi.
Dạ Dao Quang đi thẳng đến chỗ sâu trong rừng, đối với chỗ ẩn thân của động vật, Kim Tử tương đối mẫn cảm. Cô trực tiếp ném Kim Tử vào trong rừng để nó đi tìm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.