Chương trước
Chương sau
Thì ra nhũ mẫu của Tần Hành là một góa phụ trẻ, con mới sinh ra không được mấy tháng thì chồng chết, để lại cho nàng và con cha chồng đi lại khó khăn và mẹ chồng siêng năng cần cù. Bởi vì chồng nàng là con trai độc nhất, trụ cột trong nhà lại ngã xuống nên chẳng có khoản tiền nào, nàng chỉ có con đường làm nhũ mẫu cho một gia đình giàu có, tiết kiệm cho gia đình một khẩu phần ăn cũng có thể kiếm chút tiền tiêu hàng tháng. Lúc Đường thị chọn nhũ mẫu, một là các phương diện của nàng đều phù hợp với yêu cầu của Đường thị, hai là Đường thị thương hại cảnh ngộ của nàng. Trùng hợp là nhà nàng ở thôn Thanh Sơn, đêm qua nàng nhận được tin báo của người cùng thôn, nói con của nàng không khỏe, nàng mới xuất phủ suốt đêm đi về nhà thăm con. Thì ra con bị nhiễm phong hàn, sốt cao không giảm, nàng chăm sóc cả đêm, mãi đến sáng con bớt nóng, nàng mới vội vàng trở về sợ Tần Hành bị đói...
“Vì sao nó biết được Từ thị là nhũ mẫu trong phủ ta?” Không thể không nói, Tần Đôn làm quan gần bốn năm, rất nhiều thứ hắn đã vô cùng thuần thục, nhìn sự việc cũng bắt đầu sắc bén.
“Đúng vậy, ta cũng muốn biết.” Dạ Dao Quang nhất thời cũng không nghĩ ra. Con rết tinh này rõ ràng có đạo hạnh rất thấp, nó có thể hại Đường thị thì không kỳ quái bởi vì Đường thị và Tần Đôn là vợ chồng, trên người có khí tức của Tần Đôn. Khí tức này khẳng định người không thể ngửi được, động vật đặc biệt là động vật đã thành tinh thì đây chính là thiên tính của bọn nó, nhưng nhũ mẫu không có khí tức của Tần Đôn, sao nó lại thông minh như vậy? 
Phải biết rằng con rết tinh này không thể lẻn vào phủ của Tần Đôn nên càng không thể biết được trong phủ Tần Đôn có những người nào. Đây không phải là yêu tinh, nhất là suy nghĩ của yêu tinh cấp thấp, mà là suy nghĩ của con người, như vậy thì chỉ có thể là có người cấu kết với rết tinh. Nhưng một con rết tinh chưa hóa hình, người bình thường cũng không thể biết được đó là một con rết tinh, càng không thể nào trao đổi giao tiếp cùng nó. Yêu tinh chưa biến hóa đều không hiểu tiếng người và người cũng không thể hiểu được cách giao lưu của rết. Đừng nói người thường, đến những người tu luyện như bọn họ cũng không làm được. Nhưng nếu không phải là người bình thường thì sao lại không phá nổi bùa chú của cô, để rết tinh trực tiếp lẻn vào phủ? Cái này chẳng phải là càng bớt việc sao. Nếu không muốn gây chiến lớn, vậy cũng có thể mượn thời cơ tự tay đưa rết tinh vào nha phủ mà không khiến người khác nghi ngờ, lập tức độc chết cả nhà Tần Đôn mà không để lại dấu vết chẳng phải là xong chuyện ư? Đến lúc đó giết người là rết tinh, hắn cũng không cần mạo hiểm.
Tóm lại có một mắt xích không thông, suy nghĩ của Dạ Dao Quang và Tần Đôn đều lâm vào ngõ cụt.
Cuối cùng Dạ Dao Quang hỏi: “Cậu có đắc tội người nào không? Ở huyện Trường Thanh hoặc phủ Phượng Tường.” 
Người đối phó Tần Đôn chắc chắn sẽ có duyên cớ, nhất định là có xung đột, nếu không nghĩ ra từ rết tinh, vậy đổi một góc độ khác nghĩ xem có người nào lợi dụng chuyện này để đối phó Tần Đôn.
Tần Đôn suy nghĩ cẩn thận rồi lắc đầu: “Ba năm trước ta được điều đến huyện Trường Thanh làm Huyện thừa, rất nhiều chuyện căn bản không xen vào, cũng không kết thù kết oán với người nào. Năm ngoái do chính sách mà được thăng chức làm Huyện lệnh, có chút xung đột lợi ích với một số thương hộ trong huyện nhưng không đến mức như vậy.”
“Một năm nay những án kiện cậu nhúng tay vào có dính dáng đến nhân vật lớn nào không?” Dạ Dao Quang lại hỏi. 
Tuy biết khả năng tương đối thấp, dù sao nếu thật sự kéo tới nhân vật lớn, bọn Tiêu Sĩ Duệ không có khả năng không biết. Nếu Tiêu Sĩ Duệ không nói tới, mấy năm nay Tần Đôn hẳn là thuận lợi.
Tần Đôn vẫn lắc đầu, huyện Trường Thanh là đất nghèo xa xôi, muốn gặp gỡ nhân vật lớn ở đây cũng không dễ dàng, ngẫu nhiên có mấy người như vậy đến thì cũng vội vã đi, sao có thể kết thù được?
“Cậu đi nghỉ trước đi, giữ vững tinh thần.” Dạ Dao Quang khẽ thở dài một hơi nói: 
“Ngày mai nếu cậu có công vụ thì phái một người đưa ta đến thôn Thanh Sơn là được. Ta luôn cảm thấy sau lưng có một đôi tay muốn làm cậu rối loạn, từ đó lộ ra sai sót lớn. Dưới tình huống như thế, cậu cũng không cần theo ta, tránh bị người ta ấn lên tội danh vì tư quên công.”
Tần Đôn tỉ mỉ suy nghĩ một lát rồi gật đầu, hắn cũng mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản. Sau đó, hắn tự mình đưa Dạ Dao Quang đến phòng khách. Sau khi Dạ Dao Quang rửa mặt xong cũng không lập tức đi ngủ mà nằm trên giường suy nghĩ về những chỗ không hiểu trong đó, suy nghĩ một lát đến thiếu chút nữa tiến vào mộng đẹp lại nghe thấy âm thanh của Tiểu Quai Quai. Vì vậy cô lại bật dậy, nhanh chóng đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, Tiểu Quai Quai vỗ cánh phành phạch bay vào.
“Cạc.” Tiếng kêu của Tiểu Quai Quai rất kỳ quái, có chút giống bồ câu lại có chút không giống. 
Dạ Dao Quang ôm nó vào trong lòng, lấy một chiếc túi gấm từ trên người nó ra. Trong túi gấm có một mẩu giấy nhỏ, còn có một sợi dây đỏ, Dạ Dao Quang nhìn sợi dây đỏ được bện cẩu thả quấn quanh mẩu giấy, ánh trăng chiếu xuống có thể thấy rõ ràng chữ phía trên:
Sơn cốc đầy mưa rơi, trúc rỗng xanh biếc trời;
Tâm trống rỗng vì ai, ngàn dặm tiễn dây hồng. 
Dạ Dao Quang lập tức đỏ mặt, nếu Ôn Đình Trạm mà đứng trước mặt cô, cô sẽ chê bai cậu. Ruột tre trúc rỗng vẫn luôn được người ta tán tụng là khiêm tốn, là thái độ khiêm tốn không bị thế tục mê hoặc, lúc này cậu lại dùng làm thư tình, lấy tre trúc để ẩn dụ, nói trái tim trống rỗng là vì tương tư nên gửi dây hồng đến bày tỏ tơ vương trong lòng.
“Thực sự là buồn nôn muốn chết!” Dạ Dao Quang ném thư lên bàn, sau đó nắm sợi dây giống như một ngọn lửa đỏ có chút nóng người, nằm trên giường lăn qua lăn lại thưởng thức quan sát, không khỏi chê một câu:
“Xấu thật.” 
Không cần suy nghĩ, đây nhất định không phải mua ở bên ngoài, mua chỗ nào lại có tạo hình xiêu xiêu vẹo vẹo như vậy, nhất định là xuất phát từ bàn tay làm chuyện gì cũng cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ của Ôn công tử. Có điều chắc hẳn là hôm nay cậu mới tiếp xúc với món đồ chơi này nên thời gian có hạn, chỉ đan một cái đã đưa tới cho cô.
Dạ Dao Quang vẫn đeo lên cổ tay, vuốt sợi dây có chút xù xì, khóe môi không kiềm chế được nâng lên. Sau đó cô lại đứng dậy cầm lá thư trên bàn trang điểm lên, gấp gọn cất vào người rồi xoay người đi đến gian cách vách, đốt đèn mài mực viết thư hồi âm cho Ôn Đình Trạm.
Mở đầu chính là không biết những người yêu trúc nhìn thấy bài thơ này sẽ có vẻ mặt và lời nói như thế nào, đâm chọc Ôn Đình Trạm vài câu rồi đi vào vấn đề chính. Cô nói cho Ôn Đình Trạm biết sự tình của Tần Đôn cùng với chuyện cô và Tần Đôn trong lúc nhất thời đều không nghĩ ra, còn có việc cô lo lắng phía sau chuyện này có người thúc đẩy, nói hết phiền não cho Ôn Đình Trạm, viết xong mới phát hiện đã hết năm trang giấy thật dày. Cô dán phong thư lại, trong phòng vừa vặn có bì thư. 
“Tiểu tử kia, đừng nghỉ ngơi nữa, ta có việc gấp, ngươi nhanh trở về đi.”
Dạ Dao Quang đưa một chút khí ngũ hành vào thân thể Tiểu Quai Quai, Tiểu Quai Quai nghiêng đầu cọ cọ vào cô. Cô đẩy nó ra, nhìn Tiểu Quai Quai bay lên không trung, biến mất trong màn đêm, sau đó mới quay lại ngủ. Lần này, dường như tảng đá trong lòng cô đã buông xuống, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.