Chương trước
Chương sau
"Chúng ta phải làm thế nào?" Dạ Dao Quang tiếp đó lại cau mày.
Thái tử có lẽ đã điên rồi, hơn nữa bọn họ cũng không thể đi cầu kiến bệ hạ nói thái tử là hung thủ thật sự. Trước tiên cần phải nắm giữ chứng cứ mới được, nhưng chứng cứ này đi đâu để tìm?
"Những chuyện còn lại để cho điện hạ tự mình xử lý." Tuyên Lân cười nhẹ nói: 
"Sắc trời không còn sớm, Dạ cô nương sớm đi nghỉ ngơi."
Dạ Dao Quang nghĩ một chút cũng thấy như vậy, Tiêu Sĩ Duệ không phải là người tùy tiện áp bức người khác. Lúc trước không biết là ai ra tay, bây giờ đã biết người đó, nếu Tiêu Sĩ Duệ còn không thể có biện pháp nào thì thực sự hổ thẹn đối với sự giáo dục của Ôn Đình Trạm trong học viện nhiều năm như vậy.
Vì vậy Dạ Dao Quang lại để Kim Tử truyền tin cho Tiêu Sĩ Duệ. Đồng thời ở trong thư cô nhiều lần căn dặn Tiêu Sĩ Duệ, thái tử hiện tại đã không còn là người bình thường, không nên dùng cách đối phó như người bình thường, cần phải thường xuyên đề phòng hắn nổi cơn điên. 
Lại nói sau khi Tiêu Sĩ Duệ nhận được tin của Dạ Dao Quang, hắn đứng ở trước cửa sổ. Gió lành lạnh xen lẫn mùi hoa quế thoang thoảng lay động ngọn đèn tinh xảo treo dưới mái hiên. Gió thổi hắt vào trong phòng, lay động tấm rèm màu xanh nhạt in hoa văn chìm màu trắng bạc bay bồng bềnh bên cửa sổ, vầng sáng lan tỏa từ đèn lồng trên chiếc kệ cạnh người chiếu tới rọi sáng biểu cảm trầm lắng của hắn.
"A! A!" Kim Tử không nhịn được kéo nhẹ vạt tay áo bào bay phất phơ theo gió của hắn. Nó còn muốn quay về chui vào ổ chăn ấm áp thơm tho của nữ chủ nhân mà.
Tiêu Sĩ Duệ giơ tay xoa nhẹ đầu Kim Tử: "Ngươi trở về báo cho Dao tỷ tỷ, lại khiến tỷ nhọc lòng rồi. Những chuyện còn lại tự ta sẽ giải quyết." 
Kim Tử nghe xong vội vàng biến mất nhanh như chớp.
Đợi đến sau khi Kim Tử đi khuất, hắn liền kêu đói bụng với cung nhân bên ngoài, cần dâng bữa khuya, thuận miệng nói mấy món hắn thích ăn thường ngày. Tiêu Sĩ Duệ lại quay về án kỷ phía dưới, nghiền ngẫm sau đó múa bút thành văn, cuối cùng bao kín phong thư. Chẳng bao lâu, đã có người đưa tới bữa ăn khuya cho Tiêu Sĩ Duệ. Tiêu Sĩ Duệ nhìn người vừa tới nhân tiện nói:
"Ngươi đang làm nhiệm vụ ở đâu, vì sao trước đây bổn vương chưa bao giờ thấy ngươi?" 
Vừa mới đặt thức ăn lên bàn, nội thị còn chưa kịp dọn dẹp hộp đựng thức ăn liền vội vàng hành lễ, ngoan ngoãn vâng lời nói: "Hồi bẩm điện hạ, nô tỳ vốn là thuộc hạ sai vặt của Lưu ngự trù ở Ngự thiện phòng. Hôm nay công công dâng thức ăn khuya cho điện hạ không khỏe, sợ điện hạ chậm trễ ăn khuya, nô tỳ mới có vinh hạnh được cống hiến sức lực cho điện hạ."
"Trái lại là ngươi nhanh mồm nhanh miệng nên gặp may." Tiêu Sĩ Duệ vừa nói vừa lấy ra một chiếc túi gấm từ bên hông ném cho nội thị. Cũng ở dưới chỗ ném ra đó, phong thư đã đặt trước trong tay áo vừa khéo rơi xuống trúng vào hộp cơm:
"Thưởng cho ngươi, lui xuống đi." 
"Nô tỳ tạ ơn điện hạ trọng thưởng." Nội thị hành lễ rất cung kính, liền bắt đầu tới dọn dẹp sạch sẽ hộp đựng thức ăn. Phong thư ban đầu rơi vào trong hộp đựng thức ăn chớp mắt được bỏ vào ngăn bí mật của chiếc hộp. Nội thị lui ra mang theo hộp đựng thức ăn rất cung kính.
Bởi vì khi Tiêu Sĩ Duệ đang bị giam lỏng, bên trong phòng trừ hắn ra không có người nào nữa. Hắn có nhu cầu gì, chỉ cần kêu người gác ở bên ngoài là được. Tất cả những người này đều là người của hoàng đế nên cảnh này hoàn toàn không có ai có thể chứng kiến.
Đến ngày thứ hai, triều đình yên ắng hồi lâu cuối cùng lại dậy sóng. Chẳng những không phải là chuyện của hoàng trưởng tôn có tiến triển, mà là nhà mẹ đẻ của thái tử bị Ngự sử vạch tội liền một mạch ba bản, lại có lý có chứng cớ khiến bệ hạ vô cùng giận dữ. Một loạt sự việc không cần tra hỏi, tới thẳng Lại phủ lục soát là được. Lúc này bệ hạ hạ lệnh sai Cấm vệ quân đi lục soát Lại phủ, quả nhiên tìm ra Lại phủ tàng trữ chế phẩm bất hợp pháp. Không những không phải chế phẩm bất hợp pháp bình thường, mà là chế phẩm hoàng đế mới có thể được hưởng. Là nhà mẹ đẻ của thái tử, che giấu hoàng đế mới có thể dùng chế phẩm bất hợp pháp. Điều này có thể quá nhạy cảm so với người bình thường. 
Lúc này bệ hạ cách chức hạ ngục Tổng quản lang trung Ngự dụng tư của nhị gia nhà họ Lại giữ chức quản lý ngự dụng của hoàng gia. Sau đó sai người lục soát Lại phủ, chuyện này không tra không biết, điều tra một cái thực sự là bị dọa cho giật mình. Dưới nền đất của Lại phủ có lát một lớp gạch vàng! Khi tin tức truyền về, bệ hạ nổi giận đến mức sắc mặt tái nhợt, hai tội khác đều không cần tra xét, thẳng tay hạ ngục toàn bộ nam nhân mấy phòng của Lại phủ.
Dạ Dao Quang đến giờ Ngọ mới nhận được tin tức, lúc này giơ ngón tay cái lên: "Có phần mạnh mẽ vang dội."
"Đây là Doãn Hòa đã dạy." Tuyên Lân cười nói: 
"Ban đầu lúc ở học viện, Doãn Hòa đã dạy cho điện hạ. Nếu có lòng làm quân vương, phải tránh nước quá trong ắt không có cá, không sợ con cá quấy đục nước, chỉ cần nhớ kỹ con cá khuấy đục nơi nào, học cách nhẫn nại, không cần ra tay. Đợi đến thời điểm quan trọng có thể đánh quân địch trở tay không kịp, chỉ một chiêu mà khắc chế kẻ địch."
Nhất chiêu chế địch, bốn chữ này dội vào lòng Dạ Dao Quang. Cô lại nghĩ tới thiếu niên vô cùng tài hoa kia, người khiến cho cô một lòng nhung nhớ. Đây là thủ pháp quen thuộc của cậu, cậu làm việc chưa bao giờ dây dưa dài dòng, đã giơ đao chém xuống, chỉ cần một đao cắt đứt sạch sẽ: "Coi như Sĩ Duệ không phụ sự giáo dục của chàng ấy."
"Doãn Hòa là phu tử tốt nhất." Bọn họ sớm chiều ở chung tại học viện Bạch Lộc đã hai năm, Tuyên Lân không thể không thừa nhận điểm này. Thế gian này không có phu tử nào biết cách giáo dục con người hơn Ôn Đình Trạm. 
"Sĩ Duệ đang bức bách thái tử tự thú?" Dạ Dao Quang cau mày hỏi:
"Lại gia đến mức độ này, còn có ai có thể xoay chuyển trời đất?"
Không ai có thể ngăn cơn sóng dữ, thái tử điện hạ còn cần cầu cứu người nào? 
"Nếu điện hạ động thủ, đương nhiên giữ lại chiêu cuối. Doãn Hòa cũng dạy hắn, gió nổi lên bao nhiêu, sẽ cần sóng cân bằng bấy nhiêu." Tuyên Lân rất có lòng tin đối với Tiêu Sĩ Duệ, thủ pháp như vậy hoàn toàn giống với Ôn Đình Trạm.
"Ta đang lo lắng, Sĩ Duệ bức thái tử tới mức chó cùng rứt giậu." Trong lòng Dạ Dao Quang lo lắng mơ hồ. Thái tử có chút điên cuồng, hắn có để ý chuyện sống chết của Lại gia hay không, hay ngược lại cây đuốc này của Tiêu Sĩ Duệ đốt lên sự điên cuồng của hắn cháy càng mạnh mẽ, những chuyện làm ra tới đây càng khiến người khác không thể nào hiểu được.
"Cần phải biết, cháy nhà ra mặt chuột." 
"Dạ cô nương nên tin tưởng điện hạ nhiều hơn một chút." Tuyên Lân cũng trầm ngâm trong chốc lát, sau đó vẫn kiên trì như trước nói:
"Dạ cô nương đã nhắc nhở điện hạ, thái tử không còn chơi bài theo lý lẽ thông thường, điện hạ vẫn phản kích như vậy, đương nhiên là đã tính trước kỹ càng."
Người thành đại sự, không làm thì thôi, đã làm tất nhiên cần chu đáo mọi mặt. 
"Minh Quang nói rất phải, ta nên tín nhiệm Sĩ Duệ một lần." Dạ Dao Quang cười nhẹ không nói gì nữa, xoay người đến phòng bếp.
Cô đã quen có Ôn Đình Trạm, giờ đây Ôn Đình Trạm không còn, cô dường như đã không còn người để tin cậy. Sự tin tưởng đối với những người khác đều không có cách nào thân thiết đến mức mù quáng như đối với Ôn Đình Trạm.
Tuy ngoài miệng nói phải tín nhiệm Tiêu Sĩ Duệ, nhưng lúc Dạ Dao Quang làm cơm vẫn không thể yên tâm. Buổi chiều làm xong món cá sốt chua ngọt Kim Tử thích ăn nhất, cô liền đá Kim Tử vào trong cung. Cô nghĩ nếu thái tử thực sự làm ra hành động gì điên cuồng, có Kim Tử cũng bảo vệ được Tiêu Sĩ Duệ. 
Nhưng Dạ Dao Quang lại quên mất một câu nói là người tính không bằng trời tính. Cho dù làm việc tỉ mỉ lại sắp đặt chu đáo đi nữa, chuyện ngoài ý muốn mãi mãi không có cách nào đề phòng được hoàn toàn. Nhưng chuyện ngoài ý muốn này bất kể là Tiêu Sĩ Duệ hay Dạ Dao Quang thậm chí là cả Ôn Đình Trạm đều ân hận đau lòng đến trọn đời không còn cách nào bù đắp lại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.