Chương trước
Chương sau
Hơn nữa Dạ Dao Quang cảm thấy Ninh An Vương nhất định sẽ tới tìm cô. Tuy chưa chắc chỉ có cô mới có thể lấy ra con quỷ huynh đệ trong cơ thể của Ninh An Vương, nhưng cô tin rằng Ninh An Vương chắc chắn không muốn nhiều người biết được chuyện đó, bằng không nhiều năm như vậy Ninh An Vương có lẽ đã sớm thoát khỏi chuyện này.
Đến lúc đó có hai người Ninh An Vương và Phúc An Vương giúp đỡ, Dạ Dao Quang cảm thấy muốn cứu thoát Tiêu Sĩ Duệ đồng thời bắt chủ mưu sau lưng là chuyện dễ như trở bàn tay.
"Sư phụ, Ninh An Vương thực sự sẽ tìm đến người sao?" Sáng sớm ngày tiếp theo, Càn Dương và Liên Sơn đã bị Dạ Dao Quang kéo dậy. Kiểm tra xong tiến độ tu luyện của hai người bọn họ, Dạ Dao Quang mới để cho bọn họ đi vẽ bùa. Càn Dương ghét nhất chính là vẽ bùa! 
"Đương nhiên sẽ tới." Lần này Dạ Dao Quang vô cùng có lòng tin.
"Vì sao?" Càn Dương không hiểu rõ:
"Nhiều năm như vậy Ninh An Vương cũng không tìm sư phụ..." 
"Trước khác nay khác." Dạ Dao Quang giơ tay gõ nhẹ đầu Càn Dương:
"Chủ động tới cửa đương nhiên mất đi giá trị con người, cộng thêm Trạm ca, chẳng lẽ Ninh An Vương không sợ cả đời đều bị Trạm ca làm khó đến chết? Hôm nay là ta tìm đến hắn trước, cộng thêm lâu như vậy tới nay, hắn chịu thiệt vì chuyện này đã nhiều." Dừng một lát, Dạ Dao Quang bưng chậu sứ trắng Ấu Ly chuẩn bị hôm qua, giơ tay bốc lấy một chút bùn đất.
"Ta nghe nói Ninh An Vương có tình cảm sâu sắc với Ninh An Vương phi, nhưng bọn họ thành hôn tám năm vẫn chưa có con nối dõi. Bốn năm trước bệ hạ hạ chỉ muốn nạp thiếp cho Ninh An Vương. Ninh An Vương quỳ tại cửa cung một ngày một đêm mới khiến bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra." 
"Hử? Chuyện này có quan hệ gì với Ninh An Vương phi nữa?" Càn Dương vẻ mặt ngỡ ngàng.
Dạ Dao Quang nhếch môi mỉm cười, đá một cước  vào bắp chân của hắn: "Mau đi vẽ bùa."
Nói xong, Dạ Dao Quang liền bưng chậu sứ trắng xoay người vào nhà. Ba năm trước đây, Trọng Nghiêu Phàm mang về một ít hạt giống hoa cỏ hiếm có từ hải ngoại tặng cho Ôn Đình Trạm. Dạ Dao Quang nhìn qua liền nhận ra bạch chưởng (1). Bạch chưởng còn có tên bạch hạc dụ, là một loại thực vật đặt trong phòng ngủ vô cùng thích hợp. Nó còn có thể lọc được khí thải bên trong phòng, những người đã giữ bạch hạc dụ một thời gian dài trong phòng ngủ sẽ có tỷ lệ mắc bệnh ít hơn. Nên bạch hạc dụ còn được gọi là "Hoa thanh bạch", với ý nghĩa thuần khiết bình tĩnh, bình hòa an khang. 
Vẻ ngoài lại rất thanh nhã. Hôm qua nhìn thấy bên trong căn phòng của Ôn Đình Trạm bày cây thiên niên, Dạ Dao Quang lại nghĩ tới điều này. Ban đầu dự định sau khi từ đảo Bồng Lai trở về sẽ tiến hành vun trồng, nhưng thật không ngờ sau đó lại đã xảy ra biến cố như vậy...
Nhiệt độ nảy mầm của hạt giống bạch hạc dụ khoảng ba mươi độ, bây giờ đã là mùa thu, khí hậu của Đế đô đã dần dần chuyển lạnh. Dạ Dao Quang không thể không bố trí một trận pháp ngũ hành làm cho nhiệt độ trong phòng ổn định ở ba mươi độ, đợi đến khi nó nẩy mầm.
"Trạm ca, chàng nhất định sẽ thích nó." Sau khi tự mình làm xong, Dạ Dao Quang mở cửa sổ ra để ánh mặt trời chiếu vào. Nhìn hạt giống được vùi xuống, thần sắc Dạ Dao Quang không khỏi ngẩn ngơ: 
"Không biết đợi đến khi nó lớn lên có phải ngày chàng trở về hay không."
Chợt Dạ Dao Quang tự cười mỉa mai, đợi đến lúc nó nở hoa tối đa là tháng hai, tháng ba năm sau, cậu làm sao về nhanh như vậy. Nhìn bầu trời màu xanh xám, nhìn thu nhạn (2) bay qua không trung, đợi đến khi giải quyết xong chuyện nơi đây, cô sẽ đi tìm cậu.
Xế chiều hôm đó, đúng lúc hoàng hôn, quả nhiên Ninh An Vương đến nhà. 
"Bổn vương nhớ mang máng nơi này vốn là nhà riêng của Hộ bộ Thượng thư." Ninh An Vương vừa vào cửa liền nói sâu xa có chút hàm ý.
"Phó thượng thư cũng giống vương gia đều là người tìm tới cửa lớn nhà dân nữ. Dân nữ là người ghét phú quý, đối với người có quyền thế thích giở thủ đoạn đau đớn tàn nhẫn." Dạ Dao Quang cười híp mắt nói.
Ninh An Vương gật nhẹ đầu như có điều suy nghĩ, bước vào trong phòng, người hầu dâng trà lên. Sau khi uống chén trà, thấy Dạ Dao Quang cũng yên lặng không nói đợi hắn mở miệng, Ninh An Vương cũng không trì hoãn thời gian, lạnh nhạt nói: "Dạ cô nương dự định giúp bổn vương khôi phục tự do của bản thân như thế nào?" 
"Chuyện này phải xem vương gia muốn cục diện như thế nào." Dạ Dao Quang nói:
"Muốn cho hắn một kết cục như thế nào." Không đợi Ninh An Vương mở miệng, Dạ Dao Quang lại bổ sung:
"Nếu vương gia muốn cái chết yên lành, thứ cho dân nữ không có năng lực, dù sao nó đã dính vào máu người sống." 
Im lặng một lúc lâu, Ninh An Vương mới nói: "Bổn vương đến nay chưa từng để hắn hại chết người nào."
Dạ Dao Quang vô cùng kinh ngạc, năm đó ở quận Dự Chương, Dạ Dao Quang rõ ràng chứng kiến Ninh An Vương bắt người sống cho con quỷ này hấp thu huyết khí của người sống. Lúc này Ninh An Vương không thể lừa dối cô, vậy chỉ có thể nói Ninh An Vương đã khống chế mức độ của nó, lại hao tổn rất nhiều công sức để cứu sống người bị nó thu nạp huyết khí.
"Nếu là như vậy, ta có thể siêu độ hắn, đưa hắn vào luân hồi." Dạ Dao Quang nói nghiêm túc: 
"Đây là nơi quay về tốt nhất của bất kỳ quỷ hồn nào."
Mặt Ninh An Vương không chút biểu cảm, hắn không nói gì, tựa hồ lâm vào suy nghĩ của chính mình. Thời gian dần dần lướt qua đến khi bầu trời tối đen, ánh nến bên trong nhà trở nên sáng rõ, Ninh An Vương mới lấy lại tinh thần. Từ trong tay áo bào rộng lớn, hắn rút ra một phong thư để lên bàn, đẩy tới trước mặt Dạ Dao Quang:
"Đây là tiền thù lao, bổn vương đã trả trước, đến khi nào bổn vương hạ quyết tâm, lúc đó sẽ tới tìm Dạ cô nương." 
"Kính cẩn chờ đợi vương gia bất cứ lúc nào." Dạ Dao Quang vừa nói vừa nâng chén trà lên.
Dâng trà tiễn khách, Ninh An Vương đứng dậy ngầm hiểu trong lòng, giơ tay phủi nhẹ nếp nhăn nơi góc áo bào, cất bước đi khỏi.
Sau khi đích thân Dạ Dao Quang tiễn Ninh An Vương đi, mới mang phong thư này đi ra ngoài nhà tìm Tuyên Lân đang sao trà, đưa cho Tuyên Lân sau khi đã mở ra xem: "Lại là hắn." 
Trên giấy trắng tinh chỉ có một chữ “Lục”.
Người có thể hãm hại Tiêu Sĩ Duệ, tất nhiên là người trong hoàng cung, như vậy chắc chắn có quan hệ với mấy vị vương gia. sáu anh em, người thứ sáu không là ai khác, chính là Đông cung thái tử! Vốn dĩ cô cũng hoài nghi tới thái tử, dẫu sao ngoại trừ hoàng thượng ra, thái tử là người trong cung có khả năng ra tay nhất. Nhưng cuối cùng cô nhớ Ôn Đình Trạm đã nói, thái tử vô cùng ôn hòa...
Tuyên Lân cũng bất ngờ vô cùng, hắn và Ôn Đình Trạm còn thường xuyên trò chuyện về xu hướng của triều đình, nhất là tính cách của mấy vị vương gia đã phân tích rất sâu sắc. Trước đó hắn đã sắp xếp một thứ tự có thể nghi ngờ, thái tử xếp sau Phúc An Vương. 
"Đây là thỏ cũng bị bức mù quáng." Tuyên Lân than khẽ.
Tiêu Sĩ Duệ lớn lên thì bệ hạ cũng già đi, mấy năm này bệ hạ ngày càng coi trọng Tiêu Sĩ Duệ. Thái tử chỉ còn danh nghĩa, sợ rằng đã sớm biết được mình sẽ bị phế bất cứ lúc nào. Hắn không cam lòng làm tấm khiên cho Tiêu Sĩ Duệ nhiều năm như vậy, cũng có thể là một người sắp chết nên giãy giụa lần cuối, càng có thể là một người vẫn bị người ta nhìn không thuận mắt nên ra sức tấn công một lần muốn chứng minh điều gì, cho nên thái tử dự định kéo Tiêu Sĩ Duệ cùng chết với hắn.
"Một khát vọng cực độ đối với phụ thân, kẻ đáng thương thất vọng cuối cùng tuyệt vọng mà thôi." Dạ Dao Quang cũng thở dài một hơi. 
Thái tử động đến hai người bệ hạ coi trọng nhất hiện tại là Tiêu Sĩ Duệ và Vạn chiêu nghi. Hắn đã không suy nghĩ đến chuyện sống chết, mục đích của hắn là làm cho bệ hạ đau đớn, đây là sự trả thù đối với phụ thân bệ hạ này.
***
(1) Bạch chưởng: Hoa lan ý. 
(2) Thu nhạn: Nhạn là một giống chim thuộc họ Vịt (Anatidae),đến mùa thu thì bay thành từng đàn xuống phương nam để tránh rét, kiếm ăn ở ven biển, ở ven sông, ở các hồ đầm hoang vắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.