Chương trước
Chương sau
An cô nương bị ngăn lại, nặng nề ngã xuống đất. Mặc dù lúc này mưa rất lớn, trên mặt đất cũng đã tích lũy một vũng nước nhưng An cô nương ngã xuống đất không thấy một chút nước văng lên, trên trời nước mưa không ngừng rơi nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến nó.
Dạ Dao Quang đứng ở dưới mái hiên, ánh mắt bình tĩnh nhìn An cô nương ngã trên mặt đất: "Giao nguyên thần ra đây, ta sẽ tha cho ngươi một lần và tiễn đưa ngươi vào luân hồi."
"Ha ha..." Cơ thể của An cô nương lúc chết đã rất thê thảm, lúc này lại cười rộ lên, chỉ sợ quỷ bình thường nhìn thấy cũng sợ hãi. 
"Ngươi đừng mơ, hắn hại chết mẫu thân ta, ta muốn nữ nhi của hắn đền mạng!"
"Hại chết mẫu thân ngươi không phải là Cố đại nhân, mà chính là ngươi!" Giọng nói của Dạ Dao Quang rất lạnh lùng.
Tiêu Sĩ Duệ và Cố Nguyên Sinh đều đứng ở bên cạnh Ôn Đình Trạm. Bọn họ kể cả Ôn Đình Trạm đều không nhìn thấy gì cả, Dạ Dao Quang cũng không để cho An cô nương hiện hình. Bọn họ nhìn thấy Dạ Dao Quang cách màn mưa nói chuyện với cái sân trống trải, hơn nữa trong sân mưa rơi rất lớn rửa sạch mặt đất nhưng vẫn không hề thấy có chỗ nào là khác thường khiến cho bọn họ có chút sởn gai ốc. 
"Ngươi nói bậy…" Tựa như An cô nương bị giẫm vào đuôi mèo, lập tức vẻ mặt của nó trở nên nghiêm túc.
"Chính là hắn, hắn và ngươi rất giống nhau, đều xen vào chuyện của người khác! Nếu như không phải tại hắn, sao mẫu thân của ta lại chết!"
"Mẫu thân ngươi chết là vì ngươi giết phụ thân của ngươi..." 
"Ngươi câm miệng!" Còn chưa đợi Dạ Dao Quang nói xong, An cô nương đã lớn tiếng cắt ngang.
"Đó không phải là phụ thân ta, đó là súc sinh, chẳng qua ta chỉ giết một tên súc sinh, ta có tội gì chứ? Hắn đáng chết vì hắn không bằng heo chó!"
"Nhân quả luân hồi, cho dù hắn đã làm chuyện gì thì cuối cùng hắn vẫn là phụ thân ruột của ngươi, ngươi giết hại phụ thân ruột sẽ gặp phải báo ứng, mẫu thân ngươi chính là vì vậy mà chết." Dạ Dao Quang không muốn nghiên cứu xem rốt cuộc là An cô nương đã trải qua chuyện gì mà nó lại trở nên đáng sợ như vậy vì hiện tại kết quả đã biến thành thế này. Nếu nó vẫn lạc đường mà không biết quay đầu lại, như vậy chờ đợi nó chắc chắn sẽ là báo ứng vạn kiếp bất phục. 
"Ngươi giao nguyên thần ra đây, ta sẽ đưa ngươi vào luân hồi, có lẽ ngươi vẫn có thể gặp được mẫu thân của ngươi một lần, thị phi đúng sai, ngươi có thể tự mình đi hỏi bà ấy."
"Gặp mẫu thân ta..." Vẻ mặt của An cô nương cứng đờ, hình như có chút buông lỏng.
"Đúng vậy, chỉ cần mẫu thân của ngươi chưa luân hồi thì ngươi có thể sẽ gặp được bà ấy." Chỉ là đã qua nửa năm, e rằng bà ấy đã sớm luân hồi rồi, nhưng vạn sự không có tuyệt đối. 
"Ha ha, ngươi cùng với bọn họ đều giống nhau, tất cả đều là kẻ lừa đảo, lời nói ra toàn là lừa dối. Mẫu thân ta đã chết lâu như vậy, sao có thể vẫn còn ở đó, chẳng qua ngươi chỉ muốn lấy lại nguyên thần, ngươi có bản lĩnh thì đến đây mà lấy!"
An cô nương lạnh lùng cười, sau đó cơ thể của nó nhanh chóng phân tán, toàn bộ đều hòa vào trong nước mưa. Đám người Tiêu Sĩ Duệ không nhìn thấy bất cứ thay đổi gì nhưng Dạ Dao Quang có thể nhìn thấy có vô số bọt nước đang lơ lửng ở trên không, tất cả đều phản chiếu khuôn mặt thất thiếu chảy máu của An cô nương cười lạnh lẽo âm u, dường như nó đang cười nhạo Dạ Dao Quang.
"Tới bắt ta đi, ngươi tới bắt ta này, ngay cả ông trời cũng muốn giúp ta. Chẳng phải ngươi nói ta giết phụ thân mình sẽ gặp báo ứng sao, nhưng ông trời lại cho rằng ta đang thay trời hành đạo!" 
Âm thanh vang dội tựa như từ bốn phương tám hướng truyền đến khiến người ta không thể nghe rõ tiếng động được truyền đến từ nơi nào, vô số hồi âm làm cho người ta nghe đến tâm phiền ý loạn.
"Mọi người đi vào nhà đi." Dạ Dao Quang cũng không quay đầu lại, nói với mấy người ở phía sau lưng.
Lập tức Ôn Đình Trạm kéo Tiêu Sĩ Duệ và Cố Nguyên Sinh đi vào phòng rồi đóng cửa phòng lại, Dạ Dao Quang lấy la bàn khóa lại cửa phòng chính. 
Cô bình thản nhìn vô số bọt nước có gương mặt của An cô nương: "Thiên đạo không hề dung túng cho yêu nghiệt hoành hành."
Dạ Dao Quang vừa nói xong liền hô lên một tiếng: "Kim Tử!"
Kim Tử vẫn luôn ngồi trên mái nhà nhìn xem, lúc này nó nhảy xuống, toàn bộ lông trên mình của nó vẫn khô ráo như trước, hoàn toàn không giống với dáng vẻ đã ngâm nước mưa cả một đêm trên mái nhà. Kim Tử nhảy xuống dưới chân của Dạ Dao Quang, cơ thể của nó nhanh chóng phóng đại, đồng thời nửa người trên của nó tựa như được bơm khí phồng lên, cho đến khi nó cao bằng với Dạ Dao Quang thì đột nhiên nó lên tiếng: "A…" 
Một tiếng vang thật lớn vang vọng khắp cả viện, âm thanh giống như gió lớn muốn nhấc lên cả căn nhà, la bàn phát ra từng vòng ánh sáng để ngăn lại luồng khí này, trận pháp trên trời cũng nhanh chóng hình thành một luồng khí trong suốt để không bị đánh phá bởi âm thanh của Kim Tử. Toàn bộ âm thanh có lực công phá mạnh mẽ nhanh chóng cuộn sạch đến mỗi góc trong viện.
Những bọt nước ngưng tụ thành khuôn mặt của An cô nương bị phá vỡ, cuối cùng hồn phách của An cô nương bị đánh ra ngoài, ngã xuống trên mặt đất ngay cả bò cũng không bò nổi. Lúc này Kim Tử đã biến trở về dáng vẻ ban đầu, Dạ Dao Quang nhanh chóng gỡ xuống la bàn đang làm ổ khóa ở cửa phòng. Cô rót vào khí ngũ hành, la bàn phát ra một ánh sáng màu vàng rồi nhanh chóng bao phủ hồn quỷ An cô nương.
"Giao nguyên thần ra, ta sẽ không để ngươi chịu khổ." Dạ Dao Quang lạnh lùng nói. 
Linh hồn bị cháy đau đến khó có thể tưởng tượng nổi nhưng An cô nương vẫn cắn răng nói: "Ngươi… đừng mơ!"
"Nếu ngươi vẫn hồ đồ và càn quấy như vậy, ta chỉ có thể luyện hóa ngươi!" Dạ Dao Quang nói xong, ngón tay của cô nhanh chóng tạo ra một thủ quyết. Cô đọc ra một dòng chữ cổ xưa khiến người ta nghe không hiểu, từng chữ màu vàng không thể nhìn thấy đi vào trong hồn phách của An cô nương.
Từng chữ tựa như roi da đánh lên người của An cô nương, nó đau đớn không ngừng lăn mình dưới đất nhưng nó vẫn không muốn giao nguyên thần ra, có một chữ chạm vào tay khiến tay nó bị vỡ nát, vậy mà nó vẫn kiên trì như trước. 
"Tiên nhân, cầu xin tiên nhân thủ hạ lưu tình!" Lúc này có một giọng nói vô cùng lo lắng và sợ hãi vang lên từ bên ngoài.
Dạ Dao Quang giương mắt nhìn sang, cô nhìn thấy Văn Du đang mặc áo tơi (*) đi đến cùng với nam tử trẻ tuổi thanh tú khoảng chừng hai mươi lăm đến hai mươi sáu tuổi cũng mặc áo tơi và đội mũ vành rộng. Tiếng nói vừa rồi được phát ra từ nam tử tuấn tú này, Dạ Dao Quang không cần hỏi cũng biết được đây là An tam gia. An tam gia liều mạng chạm vào An cô nương đã hiện hình, ngay lúc Dạ Dao Quang còn chưa kịp thu lại tư thế, hắn ta chạm đến ánh sáng màu vàng rồi khiến hắn bay ra ngoài.
"Tam thúc!" Thậm chí An cô nương quên mất đau đớn, nó gọi một tiếng thảm thiết. 
Dạ Dao Quang nhanh chóng lắc mình rồi đỡ được An tam gia, cơ thể của hắn ta bị chấn động suýt chút nữa tâm mạch đã bị đứt đoạn. Lúc này hắn phun ra một ngụm máu tươi, Dạ Dao Quang nhanh chóng ngưng tụ khí ngũ hành đưa vào cơ thể của An tam gia và đồng thời chữa trị nội tạng cho hắn. Lúc Dạ Dao Quang buông hắn ra, sắc mặt của An tam gia vẫn tái nhợt.
"Trong tay của An cô nương đang giữ nguyên thần của nữ nhi Cố đại nhân, nếu An tam gia không thể khuyên nó giao ra đây, vậy thì ta chỉ có thể luyện hóa nó." Dạ Dao Quang vừa dứt lời liến phất tay thu lại la bàn.
"Minh nhi." Lần thứ hai An tam gia chạy đến, hắn vội vàng muốn ôm An cô nương vào lòng, đáng tiếc hắn đã quên rằng An cô nương chính là hồn quỷ. Người và quỷ khác nhau, đôi tay của hắn trực tiếp xuyên thấu qua cơ thể của An cô nương, lập tức hắn không ngừng khóc lóc thảm thiết. 
***
(*) Áo tơi: Áo tơi hay áo lá đều là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.