Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua nhưng Văn Du vẫn chưa về, từng tiếng kêu đau đớn của nữ tử truyền ra từ trong phòng. Trong lúc đám người Dạ Dao Quang lo lắng chờ đợi, ông trời đã bắt đầu đổ mưa phùn.
"Trời ơi."
Dạ Dao Quang khẽ than một tiếng, lúc cô đang muốn đẩy cửa để đi vào phòng sinh thì cùng lúc Cố Nguyên Sinh đợi ở bên ngoài cũng tiến lên một bước. Dù sao cũng là phu nhân của hắn sinh con, tuy Dạ Dao Quang còn nhỏ nhưng vẫn là nam tử, điều này thật sự là không hợp với lễ nghĩa. 
"Cố đại nhân, nếu không muốn phu nhân bỏ mạng, thì đừng bảo thủ không thay đổi, chuyện gấp phải xem tình hình mà thay đổi." Giọng nói của Dạ Dao Quang hòa vào tiếng mưa rơi tí tách có vẻ hơi lạnh lùng.
Cố Nguyên Sinh suy nghĩ một chút liền lui về phía sau, Dạ Dao Quang xoa tay mở cửa phòng, sau đó cô quay lại nói với Ôn Đình Trạm đang đứng bên cạnh cùng với Tiêu Sĩ Duệ mặt dày mày dạn đòi đi theo: "Hai người nhớ kỹ lời ta căn dặn lúc trước, lúc này tình hình vô cùng phức tạp, mọi người phải càng cẩn thận hơn."
Là cô đã tính sót, lâu như vậy chưa động thủ, cô chỉ tính canh giờ vào hôm nay, bát môn, cát thần, tinh tú và phương vị nhưng cô hoàn toàn không hề nghĩ đến thời tiết của hôm nay. Mưa dầm sẽ càng khiến cho âm khí tăng mạnh hơn và càng tạo điều kiện thuận lợi cho quỷ thai, thậm chí ngay cả ông trời cũng muốn giúp nó một tay, vậy hãy để cho cô nhìn xem quỷ thai này có thể mạnh đến thế nào! 
Mở cửa phòng, bên trong phòng chỉ có một bà đỡ đẻ cho Cố phu nhân. Đây là một trong những người đã đỡ đẻ năm thai đầu cho Cố phu nhân, lúc này chỉ có bà ta một mình trong này, vì tình huống đặc biệt nên chỉ có thể để Cố phu nhân chịu ấm ức một chút.
"Phu nhân, hít vào, hít vào, đã mở ra ba ngón rồi, sắp rồi..."
Bà đỡ vẫn còn đang dẫn dắt cho Cố phu nhân, Dạ Dao Quang nhìn thấy cũng phát ra từng hơi thở lạnh lẽo. Cố phu nhân đang đắp chăn, ở giữa hai chân của nàng quỷ thai đã bắt đầu đi ra. Cô tiến lên vài bước, ngay lúc bà đỡ đang muốn thét lên thì đầu ngón tay của cô nâng lên, con mắt của bà đỡ hơi đảo liền hôn mê bất tỉnh, còn Cố phu nhân cũng đã kiệt sức. Lúc Cố phu nhân hoàn toàn không có chút cảnh giác thì đã bị Dạ Dao Quang làm cho mê đi. 
Đôi tay của Dạ Dao Quang có ẩn chứa khí ngũ hành đặt lơ lửng trên bụng của Cố phu nhân, khí ngũ hành đi vào giống như dây thường xuân bám vào cơ thể của Cô phu nhân rồi đánh nát âm khí, cuối cùng một lượng khí ngũ hành rất lớn mang quỷ thai ra ngoài. Cửa mình của Cố phu nhân đã mở ra bốn ngón tay, có lẽ đối với đứa bé bình thường vẫn chưa thể đi ra được nhưng quỷ thai này hoàn toàn có thể kéo ra.
Nó bị vây trong bụng, Cố phu nhân đã hôn mê bất tỉnh, quỷ thai không giày vò được Cố phu nhân nên nó không thể dùng cách này để quấy nhiễu tâm trạng của Dạ Dao Quang, hay vì không gian quá nhỏ nên nó mới không thi triển được, sau khi nó giãy giụa vài lần liền bay ra ngoài theo sức mạnh của Dạ Dao Quang.
Trên bầu trời lúc này một tiếng sấm vang lên, điện quang trắng xám chiếu sáng toàn bộ gian nhà ở bên ngoài, cũng trong lúc đó Cố phu nhân đã sinh ra một tiểu hài tử, khí ngũ hành từ trên đầu ngón tay của Dạ Dao Quang giống như dây thừng nhanh chóng quấn quanh một vòng rồi buộc chặt đứa bé lại. Tay kia của cô nhanh chóng dẫn ra một luồng khí đi vào cơ thể của Cố phu nhân để bảo vệ tâm mạch cho Cố phu nhân. 
Bởi vì tiểu hài tử không đủ tháng nên nhỏ hơn đứa bé bình thường. Đôi mắt của đứa bé bình thường không thể mở ra nhưng chỉ trong chốc lát đôi mắt của đứa bé này đã mở ra, hơn nữa đôi mắt phát ra ánh huỳnh quang màu xanh lục trông rất sợ hãi. Cả người của nó đều có khí âm quỷ vây quanh khiến nhiệt độ của cả nhà đều giảm xuống không ít, nó không ngừng giãy giụa, bay lên rồi tấn công về phía Dạ Dao Quang.
Bàn tay của Dạ Dao Quang vừa chuyển thì một lá bùa liền xuất hiện trên đầu ngón tay của cô, lá bùa bay thẳng đến quỷ thai. Cơ thể của quỷ thai lập tức bị kiềm hãm, nó muốn chạy trốn nhưng Dạ Dao Quang dùng tay kia kéo nó lại, khí ngũ hành đang trói buộc đã kéo nó trở lại. Một lá bùa dán trên trán của nó, trong nháy mắt tiếng kêu chít chít thê lương vang vọng khắp cả phòng.
Quỷ thai bị khống chế, cuối cùng nó không thể không bỏ đi cơ thể của đứa trẻ sơ sinh này, một tiếng “phịch” phát ra. Đây là linh hồn thất khiếu chảy máu của đứa trẻ mười tuổi, đôi mắt chảy máu của cô bé vẫn phát ra ánh sáng màu xanh lục như trước khiến người ta nhìn thấy đều sợ run lên. 
Nó vừa mới thoát ra liền há miệng muốn cắn xé Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang né sang một bên đỡ được đưa bé đang rớt xuống. Trong nháy mắt cô bắt được cơ thể của đứa bé sơ sinh, động tác của Dạ Dao Quang ngừng lại, đứa trẻ này vẫn còn sống!
Đứa trẻ này đã không còn nguyên thần đáng lẽ ra nó không thể sống mới phải, trừ khi...
Lúc này hồn quỷ An cô nương đã vươn ra hai móng tay hình như muốn xé cả người của Dạ Dao Quang ra làm hai. Dạ Dao Quang ôm đứa trẻ trên tay vào lòng, cô lấy tay áo che chắn, lúc này Thiên Lân bay ra. Có Dạ Khai Dương bám vào Thiên Lân nên Dạ Dao Quang không cần dùng khí ngũ hành để khống chế Thiên Lân, một đao và một quỷ bắt đầu giao chiến ở trên không. Dạ Dao Quang thừa dịp lúc rảnh rỗi này, cô nhanh chóng đi đến giường rồi dùng khí ngũ hành tẩy sạch cơ thể cho đứa bé, sau đó cô lấy áo liệm (*) được chuẩn bị từ trước trùm lại cho đứa bé. Mặc dù điều này là không may mắn nhưng bây giờ cô không để ý được nhiều như vậy, cô lại dẫn một ít khí ngũ hành đi vào cơ thể của đứa bé, tiểu tử này ngủ rất say. 
Cô đặt đứa bé nằm xuống bên cạnh Cố phu nhân đang hôn mê, cô ngưng tụ khí ngũ hành vào lòng bàn tay rồi đặt tay lơ lửng trên đỉnh đầu của đứa bé, quả thật nguyên thần của đứa bé này đã không còn nhưng đứa bé vẫn còn sống và được sinh ra, chắc chắn là nguyên thần không bị hủy. Hôm qua lúc cô kiểm tra thì đứa trẻ này không có sự sống, chắc là do An cô nương đã rút đi nguyên thần nhưng lại không phá hủy nó.
Dạ Dao Quang nhìn thấy Thiên Lân đã sắp đâm vào hồn quỷ An cô nương, lúc này Dạ Dao Quang thét lên một tiếng: "Dừng tay!"
Nguyên thần của đứa bé này đang ở trong tay của An cô nương, nếu như để nó hồn bay phách tán thì nguyên thần của đứa bé này cũng sẽ bị phá hủy. Mặc dù sinh ra bình an, nguyên thần bị hủy đi cũng không chết được nhưng cuối cùng cả đời của đứa trẻ này sẽ là một kẻ ngu si, đây là tạo nghiệp chướng rồi! 
Dạ Khai Dương nghe thấy tiếng của Dạ Dao Quang, lập tức dừng lại giữa không trung. Lúc này An cô nương tự biết mình đánh không lại nên nó nhanh chóng chạy ra ngoài.
Vốn dĩ Cố Nguyên Sinh vô cùng lo lắng đứng chờ ở ngoài phòng, hắn vẫn chưa nghe thấy tiếng động gì, hắn không ngừng đi qua đi lại ở ngoài cửa. Ngay lúc hắn đi ngang qua cửa phòng thì lập tức cửa phòng liền mở ra, một luồng gió lạnh mạnh mẽ phát ra từ trong phòng. Cũng may trước đó Ôn Đình Trạm đã cảm giác được nên cậu dùng một tay kéo Cố Nguyên Sinh lui về phía sau. Luồng gió lạnh kia quét mạnh về phía bọn họ, bọn họ ném lên lá bùa mà Dạ Dao Quang đã sớm đưa cho họ. Lúc này An cô nương hiện ra từ trong luồng gió lạnh tựa như miếng thịt được nướng trên miếng sắt, âm thanh “xì xì” vang lên sau đó trở thành một làn khói đen.
An cô nương lộ ra gương mặt dữ tợn, thét lên một tiếng, đôi mắt hung ác trợn to nhìn Cố Nguyên Sinh và Ôn Đình Trạm. Vốn dĩ nó muốn giết chết hai người phàm này nhưng nó cảm giác được Dạ Dao Quang đang đuổi theo ở phía sau nên nhanh chóng hóa thành một khói đen muốn rời khỏi đây. Nhưng Dạ Dao Quang đã sớm bố trí trận pháp ở trong nhà, lúc nó định bay lên trời thì đột nhiên một con vật có lông màu vàng kim xuất hiện ngăn cản lại. 
***
(*) Áo liệm: Là áo dùng để mặc cho người chết.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.