Dứt lời, Quách Tử Tôn di chuyển bàn tay to lớn đến bờ mông căng tròn mà xoa nắn, qua lớp chăn mỏng cô thấy vật ở giữa của hắn đang sưng cứng lên, chà xát vào khu vực bí ẩn của cô, sức mạnh nóng bỏng như núi lửa chuẩn bị phun trào, không gì cản nổi. 
Lưu Y, liều mạng lắc đầu, giọng nói khàn khàn có vẻ không được ổn định: “Dừng lại đi! Tôi thực sự không chịu được nữa rồi…” 
Nghe vậy Quách Tử Tôn đột ngột dừng ngay động tác, con ngươi trầm mặc nổi lên vẻ đau lòng. 
Lúc này hắn mới tỉnh táo phát hiện ra cả người cô đầy những dấu hôn, trên làn da trong suốt còn có những vết xanh tím mà tối qua do hắn đã kịch liệt để lại. 
Hắn hạ thấp giọng nhất có thể, đưa tay khẽ vuốt mái tóc tinh tế của cô, hơi thở bình ổn, nhẹ nhàng khiến người ta yên lòng: “Xin lỗi! Là tại tôi không tốt! Vốn dĩ muốn em sau khi tỉnh dậy sẽ có thể thấy được tôi, tránh cho em cảm giác bị bỏ lại. Nào ngờ thấy em rồi tôi lại không nhịn được mà muốn ăn em. Nhưng mà Sói con… em thế này cũng yếu quá rồi!” 
Cô vô lực gục đầu trên bờ vai tráng kiện của Quách Tử Tôn, gương mặt tiều tuỵ, thì thào bên tai hắn: 
“Người bình thường sẽ không như anh.” 
“Tôi thì sao?” 
“Cầm thú!” 
Sắc mặt Quách Tử Tôn lập tức tối sầm lại. Ánh mắt đặt trên thân thể bé nhỏ đang ủ rũ nằm trong lồng ngực mình, khoé miệng liền nở nụ cười 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078998/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.