Lưu Y hoàn toàn tỉnh giấc, sự nóng bỏng từ vòm ngực rắn chắc, mạnh mẽ cho đến hơi thở ấm áp quen thuộc hết thảy đều cho cô cảm giác vô cùng an toàn, phút chốc phá tan đi những dư âm đáng sợ trong giấc mơ.
“Em lại gặp ác mộng sao? Hay ngày mai tôi đưa em đến gặp bác sĩ tâm lý?” Quách Tử Tôn vẫn ôm chặt lấy cô, để quai hàm của mình đặt trên đỉnh đầu cô, dịu dàng hỏi.
“Không sao! Qua ngày mai sẽ không còn nữa.” Cô khẽ lắc đầu, âm thanh nhỏ bé xuyên vào nội tâm hắn.
Bất ngờ Quách Tử Tôn cúi xuống nhìn cô, lo lắng hỏi: “Lưu Y, có phải em đã gặp chuyện gì đó rất đáng sợ vào đêm trăng rằm, cho nên mới khiến em vào ngày này mà gặp ác mộng như vậy?”
“Anh…nhận ra rồi sao?” Cô lặng lẽ nhìn hắn, sâu thẳm trong đôi mắt nâu như ẩn chứa một nỗi buồn vô tận, khiến bất kỳ ai cũng không thể chạm tới.
Quách Tử Tôn không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Rất lâu sau cô mới lên tiếng…
“Em không biết nữa, hình như ngày nhỏ em đã chứng kiến cảnh ai đó giết người, trong đêm chỉ có chém giết và chạy trốn, mùi máu tanh khắp nơi, em không tài nào thoát ra được…”
Lời nói mang theo nỗi sợ cùng sự bất lực làm cho thân thể mềm mại của cô bất giác run lên.
“Được rồi Sói con, tất cả đều đã qua, từ giờ có tôi bên cạnh em. Nếu gặp ác mộng thì tôi chính là thần hộ mệnh của em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078967/chuong-87.html