“Đã hơn một phút rồi Thiên Thành tại sao vẫn chưa ra?”
Lưu Y giảm tốc độ chiếc mô tô nước, rồi quay đầu nhìn về phía toà tháp.
Mà khoan! Tại sao anh ta lại chỉ mình đi theo hướng cảng Cao Loan? Nếu đã cùng đi, thì tại sao lại nói như vậy?
Sâu trong ánh mắt Lưu Y liền tràn lên vẻ kinh sợ, rồi ngay sau đó là nỗi lo lắng thổi bùng lên.
Thiên Thành anh định làm gì hả?
Lập tức cô lên ga, quay ngược chiếc mô tô rồi phi như bay về phía toà tháp.
“Thống lĩnh! Chính là ở đây!”
Hàng chục chiếc xe màu đen nối đuôi nhau dừng lại ở con đường cách toà tháp áng chừng 50 mét. La Kỳ mở cửa xe cho Quách Tử Tôn cung kính nói.
Lúc này một người đặc vụ từ phía trước chạy tới, gương mặt lộ vẻ khẩn trương, hoảng hốt thông báo:
“Thống lĩnh không xong rồi! Có người vừa tấn công vào bên trong toà tháp!”
“Là người của Thiên Sát sao?
“Vâng thưa ngài!”
“Khốn kiếp! Chúng ta đến chậm một bước rồi!” Ưng mâu Quách Tử Tôn co lại, thể hiện sự giận dữ không ít.
“Thống lĩnh tôi sẽ lập tức cho người bao vây toàn bộ nơi này, cho dù là một tên cũng không để thoát!” Ánh mắt La Kỳ lóe lên vẻ kiên định cùng lời nói đanh thép.
Nhưng đúng lúc hàng chục đặc vụ chuẩn bị xuất kích tấn công vào đó, thì bất ngờ một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
BÙM——-.
Cả toà tháp trong một cái chớp mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078931/chuong-102.html