Lưu Y thiếp đi đến sáng ngày hôm sau mới tỉnh lại. Ánh nắng sớm ôn hòa nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ, rọi vào căn phòng tạo nên khung cảnh thật yên bình. 
Cô từ từ ngồi dậy, đầu óc có chút choáng váng, có lẽ do tác dụng phụ của thuốc gây mê nên gây ra cảm giác buồn nôn. 
Cô ngay lập tức xuống giường, chạy thục mạng vào nhà vệ sinh. Tuy nhiên do từ chiều qua không ăn uống gì nên cô chỉ có thể nôn khan, cơ thể phút chốc mệt rã rời. 
Mất một lúc sau đó, mới nhớ đến cảnh tượng tối qua, lại vội vàng lao ra ngoài. 
Nhìn không gian xung quanh căn phòng tràn ngập vẻ u tịch, cô mới hoảng hốt nhận ra, chỗ này chính là căn phòng mà cô từng dùng khi đang hoạt động ở tổ chức sát thủ. 
Vậy người tấn công cô và Thiên Thành là người của tổ chức sát thủ sao? 
Không đúng! Nếu như ban đầu bọn họ đã muốn giết cô thì sau đó lại cứu cô về đây làm gì? 
Trong đầu Lưu Y đặt ra vô số nghi vấn, đúng lúc cô đang hoài nghi thì cửa phòng đột nhiên bật mở. 
Trông thấy bóng dáng cao lớn, đạo mạo kia xuất hiện làm thần trí cô ngay lập tức chấn động. 
“Bắc Thần?” Cô kinh ngạc kêu lên. 
Bắc Thần một thân tây trang chỉnh tề, gương mặt ôn hoà, nhất là đôi mắt thâm tuý, tinh anh được ẩn sau chiếc kính càng làm tôn lên nét trang nhã, văn phong của hắn. 
Theo sau hắn còn một người đi cùng, người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078930/chuong-103.html