Lưu Y nhanh chân hơn cả, vội vàng phi thân lên, tiếp theo là Bắc Thần cùng những người còn lại.
Phía trước mặt bọn họ là một cảnh không thể nào tưởng tượng nổi.
Đó là một bãi đá rất xộn xộn, không theo trật tự nào. Ở đó không chỉ có một xác chết, mà có đến hàng trăm xác chết nằm ngổn ngang trong đủ mọi tư thế.
Nhìn hình dạng những bộ xương người cong queo dị dạng, cho thấy dường như đã bị chết khô, dáng vẻ vô cùng đau đớn.
Tất cả đều không khỏi rùng mình ghê sợ, cảm giác như đang rơi xuống chín tầng địa ngục. Thực ra không ai trong bọn họ là chưa từng nhìn thấy người chết, nhưng chứng kiến từng đống xác xương lên đến cả trăm như thế này, thì ai nấy đều thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.
Những xác chết không hề bị phân huỷ, theo năm tháng lớp da bên ngoài dần co lại, bao bọc lấy khung xương.
Nhìn màu da bị đen kịt đó thì Lưu Y biết, những người ở đây đều chết vì khí độc. Một loại khí độc tới nỗi cho dù trải qua bao nhiêu năm, thì vẫn không hề có một con côn trùng nào dám bén mảng tới gần.
Lúc này tâm trạng của Lưu Y cực kỳ bất an, thỉnh thoảng lại nhìn về sau, giống như là cô đang chờ đợi điều gì đó.
Trái lại, vẻ mặt của Bắc Thần vẫn chẳng hề có chút biến đổi nào. Hắn vẫn giữ vẻ mặt bình thản như trước, cứ như thể chẳng quan tâm gì đến những chuyện xảy ra xung quanh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quach-thong-linh-nha-ngai-co-soi/3078914/chuong-113.html