Bên ngoài mưa rơi xuống, trong phòng hơi lạnh, Hàn Anh lại không vàophòng ngủ, bọn nha hoàn mới tới rất biết hầu hạ người, bẩm báo Hàn Anhchuẩn bị lò xông hương cho phòng khách, đốt hương mộc tê đậm mùi, hầu hạ Hàn Anh ngủ trên giường gấm ở phòng khách.
Hàn Anh nằm trên giường gấm, ngửi ngửi đệm chăn thơm mùi mộc tê, liềnnghĩ tới Phó Tạ lại có thể ở bên ngoài nuôi ngoại thất, ngoại thất cònmang thai, trách không được hắn chưa bao giờ thúc giục chuyện có con với nàng, thì ra là đã sớm có!
Nàng càng nghĩ càng giận, nước mắt sớm đã chảy ra.
Nghĩ đến cuối cùng, Hàn Anh oán hận tính toán: dứt khoát hòa ly, ta sống cuộc sống tự do tự tại!
Thế nhưng Phó Tạ vì sao không chịu hòa ly? Là vì mặt mũi? Hay là bởi vìcòn có một chút thích nàng, muốn hưởng tề nhân chi phúc[1]?
[1] Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.
Suy nghĩ nửa ngày, Hàn Anh vẫn không hiểu Phó Tạ.
Vì giải toả sầu muộn trong lòng, nàng liền muốn giày vò Phó Tạ, giàyvò Phó Tạ tự đồng ý hòa ly, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất.
Phó Tạ nổi giận đùng đùng đi vào phòng khách.
Trong phòng khách thật ra vẫn còn đốt đèn, giường gấm phía Tây để một chiếc đèn lưu ly nho nhỏ, toả ra ánh sáng hơi yếu mờ.
Vừa vào phòng khách, Phó Tạ liền thấy trong vầng sáng nhu hòa Hàn Anhđang ngủ say, lửa giận dần dần tiêu tán —— Hàn Anh nhát gan, luôn khôngdám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2240981/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.