Người bị bệnh người bao giờ cũng có chút hối tiếc, Phó Tạ đang nằm ởtrên giường nghĩ ngợi, chợt nghe một hồi tiếng bước chân nhè nhẹ từ xađến gần, không khỏi cả người cứng ngắc, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Quy củ trong phòng của hắn và Hàn Anh là sau khi hai vợ chồng ngủ, người hầu hạ không được vào nội viện, lúc này tới chỉ có thể là Hàn Anh.
Bên ngoài mưa rơi tí tách, làm cho lòng người lạnh lẽo thê lương, khiến cho Hàn Anh luôn luôn ngủ khó tỉnh cũng phải tỉnh.
Nàng nằm ở trên giường gấm trằn trọc thật lâu, nhớ tới Phó Tạ bị bệnh,trong lòng không khỏi bứt rứt khó chịu. Mặc dù quyết tâm muốn hòa ly,nhưng khi nhìn thấy Phó Tạ bị bệnh bị giày vò, trong lòng của nàng cũngkhông chịu nổi.
Hàn Anh nằm ở trên giường, nghe mưa rơi lạnh lẽo bên ngoài rơi trên hoacỏ phát ra thanh âm “Bành bạch”, nghĩ đến Phó Tạ bên kia im hơi lặngtiếng, có thể đã xảy ra chuyện gì hay không?
Cuối cùng, nàng vẫn nhịn không được, vừa tự nói với mình: ta chỉ thuậntiện đi nhìn hắn một cái, liền bước thật khẽ đến phòng ngủ.
Bước đến đèn liêu ti trắng như tuyết trên kệ hải đường bên ngoài giườngngủ, đèn dầu bên trong rất nhỏ, tản mát ra ánh sáng mờ nhạt, trong màntrướng treo cao cao trong suốt, lộ ra đang khuôn mặt Phó Tạ đang ngủsay.
Khuôn mặt Phó Tạ bị sốt nên hơi ửng đỏ, hô hấp rất nặng.
Hàn Anh đứng ở một bên nhìn, thấy Phó Tạ hai ngày này gầy đi không ít,nhìn đã ốm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/qua-trinh-duong-thanh-yeu-hau/2240975/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.